Trong nội tâm Tô Triệt khẩn trương:
– Lão Hắc, trận này, khó khăn quá lớn.
– Đúng vậy.
Lão Hắc thở dài nói:
– Đáng tiếc a, một mực không có thời gian thu thập các loại Dị Hỏa. Nếu không, Thanh Đồng hồ lô của chúng ta phun ra Dị Hỏa đầy trời, cho dù là tứ hải thực sự, cũng có thể thiêu khô.
Đây thuần túy là nhiều lời, không dùng được đối với thế cục trước mặt. Tô Triệt ngưng thần chờ đợi, cũng không biết, kế tiếp sẽ gặp loại đả kích nào.
Vô Song tiếp tục nói:
– Nếu ngươi có thể đánh nát Tứ Hải Châu này, thần thông vừa rồi kia, có thể phát ra hiệu quả đối với ta. Ta cấp cho ngươi ba cơ hội, chỉ phòng thủ, không phản kích, Tô sư đệ nguyện ý thử một chút không?
Tô Triệt thế mới biết, đúng là Tứ Hải Châu này làm ra tác dụng trấn thủ nguyên thần, Nhiếp hồn mới có thể không có hiệu quả đối với nàng.
Về phần ba cơ hội như nàng nói, Tô Triệt căn bản không có cho là thật, trên lôi đài, mánh khoé bịp người cũng là một loại thủ đoạn khắc địch chế thắng, cho tới bây giờ đều không có hết lòng tuân thủ hứa hẹn như nàng vừa nói.
Bất quá, nàng đã nói ra, vậy thì…
Sưu…
Tô Triệt nói nửa câu khách khí cũng không có, lập tức phát động phi kiếm cực phẩm, hơn nữa, trong tay cầm Vu tộc chiến phủ, thi triển ra bộ pháp mị ảnh, rất nhanh tới gần chỗ nàng.
Đối phương chẳng những là tu vi cao thâm, lại chiếm cứ ưu thế dùng nước khắc lửa, so đấu pháp thuật cùng nàng, thuần túy là muốn chết. Tô Triệt hy vọng có thể tiến đến phụ cận, bằng cận thân chiến đấu, mới có thể có một chút phần thắng. Có lẽ, ở thời khắc mấu chốt, Thần thông Tù Ma cũng có thể tạo được tác dụng nhất định…
Linh khí cực phẩm cách Vô Song còn có năm trượng, đã bị một cổ triều tịch chi lực to lớn ngăn cản lại, phi kiếm lắc lư bất định, giống như một chiếc thuyền nhỏ trên sóng lớn, tùy thời đều có khả năng bị lật úp.
Mà bản thân Tô Triệt, cũng bị Tứ Hải Châu phát ra triều tịch chi lực ngăn cản ở bên ngoài mười trượng, nếu như đi tới nửa bước, cũng sẽ bị triều lãng khôn cùng đập thành phấn vụn.
Bùm…
Một cổ áp lực vô hình đánh úp lại, làm cho Tô Triệt bắn ra cự ly hơn mười trượng, cơ hồ là tới điểm khởi đầu.
Dưới đài, vài vị Kim Đan trưởng lão lắc đầu thở dài:
– Dù sao cũng chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, một khi thần thông bị quản chế, hoàn toàn không có cách nào chống lại cùng Kim Đan kỳ.
– Đúng vậy a, đứa nhỏ này lập Bách chiến lôi đài vẫn là sớm chút ít, nếu như tấn cấp Kim Đan, nhất định có thể trăm thắng.
– Đáng tiếc, mặc dù là kỳ tài ngút trời, trong một đời, cũng chỉ có một lần cơ hội thiết lập bách chiến, đáng tiếc…
– Thuộc tính tương khắc không nói, Vô Song lại có thượng cổ dị bảo Tứ Hải Châu trong tay, trận so đấu này, đã là không hề lo lắng.
– Đây là đương nhiên, bị thua đã thành kết cục đã định, uy lực của Tứ Hải Châu, ta so với ai khác đều tinh tường.
Trên khán đài, Linh Lung nhỏ giọng hỏi người bên cạnh:
– Lão đầu tử, Tô Triệt có thể bị thua hay không?
– Trước mắt mà nói, đó là nhất định.
Trưởng lão dược viên cười ha ha nói:
– Trừ khi, hắn còn có năng lực khác chưa có thi triển.
– Bại thì bại, dù sao, có thể đi đến một bước này, đã rất rất giỏi rồi.
Linh Lung nhỏ giọng an ủi mình.
Một người khác bên cạnh Linh Lung, tiểu nha đầu Tô Niệm Nhân liếc tròng mắt, đã không dám nhìn xuống, bất quá, bàn tay nhỏ bé trắng noãn trong lúc đó, lại lộ ra một tia khe hở. Một bàn tay nhỏ bé khác, lại nắm quá chặt chẽ… Giờ phút này, tùy tiện một động tác nào của nữ nhân ghê tởm trên đài kia, đều làm nàng kinh hồn táng đảm.
Trên đài, Vô Song chậm rãi cất bước, Tứ Hải Châu y nguyên huyền phù ở trước trán của nàng.
– Tô sư đệ, ngươi đã lãng phí hai cơ hội, nếu không xuất ra bản lĩnh thật sự, ta liền phải phản kích. Nguồn truyện: Truyện Hay
Vô Song nói rất thong thả, nhưng mà, phối hợp tiếng nói khàn khàn, ngữ khí âm hàn của nàng, kia chẳng khác gì La Sát đến trước mặt, căn bản không giống như là đệ tử môn phái Tiên đạo, nói là cao thủ Ma đạo, tựa hồ càng thêm chuẩn xác.
Sắc mặt Tô Triệt ngưng trọng, trong nội tâm minh xác, chỉ cần có Tứ Hải Châu này, mặc dù mình phóng xuất ra Thần thông Tù Ma, tạm thời vây khốn bản thân Vô Song, nhưng vẫn còn có thể bị triều tịch chi lực của Tứ Hải Châu xé rách giam cầm.
Tứ Hải Châu, mới là chướng ngại lớn nhất của mình.
– Như thế nào mới có thể khắc chế Tứ Hải Châu này?
Tô Triệt rất là đau đầu.
Năm vị Nguyên Anh Lão tổ ở bên lôi đài, giờ khắc này đều là trong nội tâm thầm mắng:
– Ngốc tiểu tử, có một Linh bảo cực phẩm, lại không biết lợi dụng. Ai nói qua với ngươi, Linh bảo hồ lô này, chỉ có thể thu hỏa, không thể khắc thủy?
Đáng tiếc, căn cứ nguyên tắc công bình, những đạo lý này không có thể nói ra ở hiện trường được. Chỉ trách Tô Triệt quá lo lắng đâu đâu, sớm không có triển lộ qua cái Linh bảo này đối với vài vị sư tổ.
Tô Triệt cũng không hiểu biết tiếng lòng của các sư tổ, giờ phút này nghĩ lại là:
– Được rồi, hạt châu đối hạt châu, xem hạt châu ai lợi hại hơn.
Sưu…
Tô Triệt hất lên tay, ném ra ngoài một hạt châu màu tím sậm.
Ngay từ đầu, Vô Song ở đối diện cũng không có để ý, chỉ cảm thấy hạt châu này có chút quen mắt, sau đó liền kinh ngạc chứng kiến, hạt châu kia lại xuyên thấu triều tịch chi lực của Tứ Hải Châu, trong nháy mắt đi tới trên đỉnh đầu mình.
Tử Tiêu lôi châu…
Oanh…
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, một trăm đạo Lôi Điện màu tím bạo phát mà hiện, quang hoa chói mắt, khiến cho hơn mười vạn người trên khán đài khó có thể ngăn cản, tất cả đều nhắm hai mắt lại.
Vô Song phản ứng rất nhanh, trước khi lôi châu nổ mạnh, đã sớm biến mất vô tung, không thấy bóng dáng, chỉ còn Tứ Hải Châu trôi nổi ở không.
Răng rắc…
Trăm đạo tử lôi cũng không có thất bại, tất cả đều bổ tới Tứ Hải Châu kia.
Lôi Điện qua đi, Tứ Hải Châu không hề hư hao, chỉ có điều, hơi nước quanh quẩn ở trên đã giảm bớt rất nhiều.
– Thần lôi của Tử Tiêu sư tổ?
Lúc này, dưới đài mới vang lên thanh âm sợ hãi của vạn chúng.
– Dĩ nhiên là một trăm đạo thần lôi?
Vô số ánh mắt tụ tập đến trên mặt Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão, nhất định là rất nhiều người nghĩ rằng:
– Tử Tiêu Thái thượng trưởng lão đối với Tô Triệt thật quá tốt? Có phải là quá thiên vị hay không?
Bình thường, Tử Tiêu ban lôi châu cho bọn vãn bối, tối đa cũng chỉ là mười đạo thần lôi, chỉ là Tô Triệt vừa mới ném ra cái này, lại là một trăm đạo thần lôi.
Đối lập phía dưới, khó tránh khỏi sẽ có người sinh lòng oán niệm.
Nhưng thần sắc của Tử Tiêu lại thản nhiên, không hề tỏ vẻ, hoàn toàn không thèm để ý ánh mắt của mọi người.
Thiên vị thì thế nào? Huống hồ, đây là Tô Triệt dùng phương thức giao dịch công bình mua lại, người ta thích dùng như thế nào thì dùng như thế đó, mặc dù là ném trở lại trên đầu người luyện chế, đó cũng là bình thường.
Bình luận