Vấn đề này, cũng phải chờ thử nghiệm.
Các loại thí nghiệm kiểm tra hoàn tất, Tô Triệt và lão Hắc lại mất hơn một ngày thời gian, đem tất cả linh đan dưới thập phẩm trong tay tôi luyện hoàn tất.
Linh đan sau tôi luyện tổng cộng có: linh đan thất phẩm hơn sáu trăm viên, linh đan cấp tám hai ngàn bảy trăm viên, linh đan cấp chín một vạn ba ngàn sáu trăm viên, linh đan thập phẩm tám ngàn bảy trăm viên.
Sau hôm nay, việc tu luyện sẽ lấy số linh đan này làm chủ, lục phẩm đan dược trở xuống cũng không nói nữa, bởi vì đối với Tô Triệt đã vô dụng.
Ngoài ra, hai ngàn bình linh đan thập phẩm lấy được từ linh đan bảo khố Linh Dược Sơn, tổng cộng có hơn bảy ngàn viên, tạm thời chưa thể tiến hành tôi luyện, phải đợi đến khi trình độ luyện đan của tầng ba Tiên Ngục đạt đến tông sư cảnh giới mới có thể.
Trước mắt vẫn chỉ là cảnh giới đại sư.
Đợi đến tương lai, hơn bảy ngàn viên linh đan thập phẩm nếu tiến hành tôi luyện với xác suất sáu mươi phần trăm, có thể biến thành hơn bốn ngàn viên linh đan huyền phẩm.
– Hơn bốn ngàn viên linh đan huyền phẩm, nghe ra đúng là giật mình.
Tô Triệt thầm chậc lưỡi, tính toán, cho dù là đan đạo thánh môn Linh Dược Sơn cũng không thể lấy ra từng ấy linh đan huyền phẩm?
Lão Hắc kiến nghị nói:
– Chủ nhân, trong Tiên Ngục giam giữ hơn mười Kim Đan trưởng lão Linh Dược Sơn, đều là luyện đan sư cửu phẩm hoặc bát phẩm, hay là rút hết nguyên thần của chúng, cho tầng ba Tiên Ngục ăn, dùng để nâng cao trình độ luyện đan của nó?
– Không cần.
Tô Triệt trả lời:
– Bát phẩm và cửu phẩm ăn nhiều đến mấy, cũng không thể ăn thành luyện đan tông sư. Huống hồ, trong những Kim Đan trưởng lão này, có những người tội không đến nỗi chết, đợi đến tương lai không gian Tiên Ngục phát triển thành một tu chân giới khác, vẫn là phải phóng thích họ.
Người của Linh Dược Sơn có thể coi là tù binh hai nước giao chiến, đối với người đáng giết, tuyệt đối không thể nương tay; Không đáng giết, cũng không thể lạm sát. Nguồn truyện: Truyện Hay
Tô Triệt tự có tiêu chuẩn đánh giá.
– Vậy mời chủ nhân đặt tên cho tầng ba Tiên Ngục.
Lão Hắc lại nói.
– Rất đơn giản.
Tô Triệt trả lời:
– Gọi là Đan Giới đi.
Tầng hai quỷ giới, tầng ba đan giới, tầng bốn sẽ là cái gì? Đối với cái này, Tô Triệt trong lòng ngập tràn chờ đợi…
Mở tầng thứ ba, trong Tiên Ngục phát sinh biến hóa long trời lở đất, nhưng bên ngoài Tiên Ngục thì không có bất cứ dị tượng gì, đến bức tường bên trong lữ điếm mà Tô Triệt ở cũng không có kinh động.
Đại công cáo thành, có quay trở lại Thiên Huyền Tông hay không?
Không. Tô Triệt còn có một chuyện quan trọng khác phải làm.
Đến Bắc Cực Hải cảnh nội Thái Ất Môn, tìm kiếm Cự Phú, món thượng phẩm phòng ngự đạo khí kia.
Đã có hơn hai năm, thì nên đến Thiên Cực Môn trả hẹn Thiên Âm. Trong tay Thiên Âm có một món thượng phẩm đạo khí, lực công kích cực kỳ khủng bố, nếu không có Cự Phú món phòng ngự chí bảo, Tô Triệt đúng là có chút không yên tâm.
Nơi này cách Bắc Cực Hải hơn bốn mươi vạn dặm đường, nếu không thể sử dụng Tinh Đế La Bàn, chí ít phải phi hành liên tục hai ngày hai đêm, mới có thể đến nơi.
Xuất phát!
Tô Triệt vội vàng lên đường, lão Hắc thì ở trong Tiên Ngục bận rộn việc khác.
Đầu tiên, phải lấy ra món bản mệnh pháp bảo trong đầu Lô Trường Thanh ra. Đây là một món trung phẩm linh bảo cấp trấn hồn pháp bảo: thượng cổ dị thú phù ấn.
Bề ngoài, tấm phù ấn chạm trổ đơn giản này, không tỉ mỉ cho lắm, thậm chí, đến hình thái con dị thú cũng không được rõ.
– Hình như là Bệ Ngạn?
Đối với hình dạng của nó, Tô Triệt cảm thấy cực kỳ quen thuộc. Bởi vì, năm đó khi hắn còn nhậm chức bổ khoái, trên đại môn nhà tù huyện nha, cũng có khác hình tượng dị thú gần giống như vậy.
Truyền thuyết long sinh cửu tử, Bệ Ngạn là đứa con thứ bảy của Long Thần, nhiệt tình vì lợi ích chung, làm rõ sai trái, có thể trấn áp tội ác chi khí. Trên cơ bản, tất cả đại đường quan nha, hoặc là nhà giam, đều có thể nhìn thấy thân ảnh nó. Nó không phải yêu thú, mà là thần thú.
Con trai Long Thần, huyết thống còn cao quý hơn chân long bình thường, chí ít trong thế tục tu chân giới, tuyệt đối nhìn không thấy chân thân nó.
Nói như vậy, một thứ như Bệ Ngạn phù ấn, khiến hai chữ nhà giam cũng được thơm lây, Tô Triệt liền hỏi:
– Lão Hắc, Tiên Ngục không thể dung hợp nó sao?
Lão Hắc hắc hắc cười, ồm ồm trả lời:
– Ta cố tình không nói, cứ đợi xem, chủ nhân có đoán ra được hay không.
– Có thể dung hợp?
Tô Triệt mừng thầm.
– Có thể.
Lão Hắc đưa ra câu trả lời xác định.
– Vậy dung hợp đi.
Tô Triệt lập tức ra chỉ thị.
– Dung hợp thứ này.
Lão Hắc đem Bệ Ngạn phù ấn ném vào không trung.
Xôn xao!
Sức mạnh khó hiểu lập tức xuất hiện, quang mang mà Bệ Ngạn phù ấn phóng ra, lập tức vỡ tan. Nhưng, không hóa thành tinh điểm phân tán ra cả không gian tầng môt Tiên Ngục, mà hóa thành một đường quang hoa, bay đi xa.
Sau đó, Tô Triệt cảm nhận được, trên hai cánh cửa lớn của tầng một Tiên Ngục bảo tháp, ngưng hiện ra hai hình điêu khắc bệ ngạn. Nhìn rất sống động, cực kỳ uy vũ, hình tượng của nó còn tỉ mỉ hơn hình ảnh trên phù ấn rất nhiều lần.
Hai cánh cửa lớn của Tiên Ngục vốn dĩ là đen nhánh, không có trạm trổ hay trang trí gì, lúc này, có thêm hai hình vẽ bệ ngạn.
Nhưng, cái này có tác dụng gì?
Tô Triệt không phát hiện ra mình có thêm bản lĩnh gì, thần thông chi thuật vẫn là năm loại cũ: Nhiếp Hồn, Tù Ma, Phá Diệt, Đại Khống Hỏa Thuật, Đại Lạc Lôi Thuật.
Cảm nhận được nghi hoặc của chủ nhân, lão Hắc nói:
– Cứ như vậy, tác dụng cụ thể, ta cũng không rõ…
– Đâu có bằng khí linh ngươi.
Tô Triệt lắc đầu thở dài, thân là khí linh, động không động chính là: không biết, không biết, tạm thời không biết, không thể trả lời…
Tức chết mất, thật là…
Dung hợp một món trung phẩm linh bảo, chỉ là trên Tiên Ngục đại môn có thêm hai pho tượng sao? Thuần túy là ý nghĩa trang trí sao?
Tô Triệt biết, không thể đơn giản như vậy, nó ắt phải có tác dụng khác. Chỉ có điều, chưa chắc có thể dùng được trong lúc chiến đấu, cho nên, mới không chuyển hóa thành thần thông chi thuật.
Bị chủ nhân phê bình, lão Hắc cũng có chút buồn bực, một lần nữa trách móc:
– Tiên Ngục à, ngươi xem ngươi, lại khiến ta bị mắng. Khí linh ta đây, đúng là ấm ức quá đi.
Tiên Ngục bảo tháp vẫn im lặng không nói, căn bản không thèm bắt chuyện với hắn.
Trừ trung phẩm linh bảo của Lô Trường Thanh, trong tay các Kim Đan trưởng lão Linh Dược Sơn khác, chỉ có thể thu được các loại pháp bảo cấp bậc bảo khí, Tô Triệt căn bản không để mắt, để lại sau này dùng.
Bảo khí cấp công kích pháp bảo, cho dù đổi thành pháp bảo tự nổ một lần, tác dụng cũng không lớn. Bởi vì, hai đại công kích thần thông của Tô Triệt, gần có Phá Diệt, xa có lạc lôi, đều không phải thứ bảo khí có thể so sánh.
Tiếp tục lên đường.
Tô Triệt giả thành một tán tu, điều khiển một thanh trung phẩm bảo khí phi kiếm bay hơn mười canh giờ, vượt qua hơn hai mươi vạn dặm đường, đã tiến vào địa hạt quản lý của nhân ma đạo môn phái Thánh Ma Tông.
Bình luận