– Cho tới bây giờ ta cũng không có thói quen chào hỏi.
Tô Triệt nhàn nhạt trả lời.
– Chỉ là sau này, vào lúc ta mang đi linh mạch của quý phái nhất định sẽ chào hỏi.
Lần sau bái phỏng Thái Ất Môn chính là lúc, Tô Triệt không dự định ăn cắp linh mạch, mà đường đường chính chính tới đoạt.
– Như vậy là hay nhất.
Thái Hư chưởng môn gật đầu, nét mặt ý vị, trong mắt lại ẩn chứa sát khí:
– Ta cũng không có thói quen nói chuyện khi phi hành. Vì vậy, ngươi nên dừng lại một chút, được không?
Ngoài miệng hỏi có vẻ rất khách khí, thế nhưng lại hành động, không chờ Tô Triệt đồng ý hay không.
Hô!
Một con ngân sắc cự long từ bên trong Thái Ất Du Long kiếm thoát ra, miệng phun long khí, phun về phía Cự Phú.
– Thực Long Hồn.
Tô Triệt âm thầm kinh hô.
Tô Triệt có thể nhận ra, ngân long này không phải là do pháp thuật biến ảo thành, mà chính là thực long chi hồn hàng thật giá thật. Trong lòng hắn không khỏi sợ hãi than:
– Khí linh của Thái Ất Du Long Kiếm không ngờ lại là một long hồn, khó trách có thể trở thành Trung phẩm đạo khí.
Một tiếng rồng ngâm cao vút chợt vang, sương mù từ long khí tạo ra tức thì bao phủ Cự Phú ở bên trong.
Xích.. Xích.. Xích…
Giống như là một con thuyền thật lớn xông lên bãi cát, phát ra tiếng ma sát vô cùng chói tai.
Hai vị đại tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ điều khiển hai kiện đạo khí, rốt cuộc có thể khiến cho Cự Phú dừng lại.
Cự Phú ngừng lại!
Bị Thái Ất Du Long Kiếm và Huyễn Ma Thiên La Ô, hai kiện bảo khí đồng thời trói buộc, rốt cuộc đã không thể không dừng lại, nửa bước cũng không tiến được.
Tô Triệt ở vị trí trên cao, vẻ mặt tuy rằng bình tĩnh, thế nhưng trong lòng cũng lo lắng không ngớt: nếu như mất đi Cự Phú, tính mệnh bản thân hắn khó mà bảo toàn, Thái Ất Môn và Huyễn Ma Giáo đều không có khả năng buông tha hắn.
– Huyễn Ma đạo hữu, chúng ta liên thủ, trước tiên triệt để trấn áp Cự Phú, sau đó mới quyết định quyền sở hữu nó, được không?
Thái Hư chưởng môn nói:
– Ý tứ của ta chính là, mặc kệ là như thế nào, không nên làm tổn thương tới hòa khí của hai nhà, dù sao, chúng ta đều có trọng trách trên người.
– Tốt.
Huyễn Ma giáo chủ gật đầu đáp ứng.
Liên hợp trấn áp Cự Phú?
Trong lòng Tô Triệt nhảy dựng lên, cục diện mà hắn không muốn thấy nhất rốt cuộc cũng đã xuất hiện. Bọn họ không những không nội chiến, mà ngược lại còn hợp tác với nhau, bản thân mình đâu còn cơ hội để tìm một lỗ thủng mà thoát thân đây?
Tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, rốt cuộc nên hóa giải như thế nào? Niềm hi vọng đặt ở nơi nào?
Ánh mắt Thái Hư chưởng môn như xuyên qua quang tráo màu vàng của Cự Phú, rơi vào trên người Tô Triệt nói:
– Hiện tại các hạ có dự định gì không? Muốn ngoan cố chống lại, hay là chủ động giao ra Cự Phú.
– Ngươi muốn nói, chủ động giao ra Cự Phú, có thể bỏ qua cho chúng ta một mạng?
Vẻ mặt Tô Triệt châm biếm, thản nhiên nói:
– Không có ý tứ, ta sẽ không tin tưởng bất cứ một sự hứa hẹn nào của các ngươi, vì vậy, ta chỉ có thể ngoan cố chống lại cho tới chết mà thôi.
– Chuyện này ta có thể hiểu được.
Thái Hư gật đầu cười nói:
– Đổi lại là ta, ta cũng sẽ lựa chọn như vậy.
Trong lúc hai người đối thoại, ngân sắc cự long kia bay chung quanh cự phú, dường như tùy thời có thể thôn phệ, muốn đem kiện thượng phẩm đạo khí này nuốt vào. Thực long chi hồn, uy áp tự nhiên không ngừng phát ra.
Thái Hư chưởng môn và Huyễn Ma giáo chủ cũng biết, muốn thu phục được một kiện thượng phẩm đạo khí, hiện tại lại ở trong trạng thái phòng ngự thì vô cùng khó khăn. Nhất là kiện đạo khí này đã nhận chủ, nếu mạnh mẽ dùng vũ lực chinh phục nó rất có khả năng sẽ ngọc đá cùng tan, kết quả là, không những không đoạt được mà còn mất hứng.
Vì vậy chỉ có thể đem nó trấn áp, mang về tông môn, lấy ngữ khí ôn hòa chậm rãi đem nó thu phục.
Thái Hư chưởng môn và Huyễn Ma giáo chủ yên lặng nhìn nhau, giống như đều đồng ý ngầm phải đem kiện đạo khí này triệt để trấn áp, sau đó mới thương thảo tới vấn đề sở hữu nó. Thế nhưng, vừa mới động thủ, hai người bọn hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía xa xa…
– Nàng vì sao cũng tới đây?
Thái Hư chưởng môn nhíu mày.
Bầu trời phía xa giống như bị nhiễm hồng một mảnh, giống như một biển máu vô biên đang kéo đến, đó chính là Huyết Thần Giáo – thánh giáo chủ cùng với kiện trung phẩm bảo khí Huyết Hải hồng liên, đang tiến đến.
Ngoại trừ Huyễn Ma giáo chủ đang đeo tấm mạng che mặt nên không nhìn thấy biểu tình của nàng ra, năm vị Nguyên Anh lão tổ còn lại sắc mặt đều khó coi.
Bởi vì vị thánh giáo chủ kia trong Tu Chân Giới có tiếng kiêu căng ương ngạnh, khó có thể thuyết phục, thường thường muốn cùng nàng thương lượng một chuyện gì đó không hề dễ dàng. Nhất là hôm nay lại tranh kiện thượng phẩm bảo khí Cự Phú, nếu muốn hảo hảo nói chuyện với nàng một hồi, vậy khẳng định là không thể rồi.
Nhìn thấy đoàn huyết quang kia, trong lòng Tô Triệt vui mừng, càng hài lòng với tác phong hành sự của Thánh giáo chủ Huyết Thần giáo, trong lòng hắn không ngừng nói:
– Mọi việc có suôn sẻ hay không, có tìm được một đường sinh cơ hay không, chỉ có thể thông qua nàng mà thôi…
– Đúng là Cự Phú!
Tiếng cười hoang dã của Thánh giáo chủ truyền tới:
– Tới sớm không bằng tới đúng lúc, xem ra, ta tới đúng lúc a.
– Thánh giáo chủ luôn luôn đều có vận khí tốt như vậy.
Thái Hư chưởng môn bất đắc dĩ cười cười.
Huyễn Ma giáo chủ ngược lại không có lên tiếng, vụ khí che mặt chậm rãi lưu chuyển, ngay cả ánh mắt của nàng dường như cũng như ẩn như hiện, khó có thể phán đoán.
Thánh giáo chủ Huyết Thần Giáo chân trần đứng trên Huyết Hải hồng liên, thân là một kiện trung phẩm đạo khí, chỗ đài sen này cũng có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, có người nói, không gian bên ngoài thực sự có thể chứa được một biển máu, cho dù địch nhân có tu vi Nguyên Anh kỳ, nếu như một lúc nào đó bị bắt vào thế giới Huyết Hải, trong khoảnh khắc cũng bị hóa thành một bãi máu loãng, dung nhậm vào trong biển máu. Thế nhưng thật ra, huyết hải này lại càng làm tôn lên vẻ tà mị, xinh đẹp của Thánh giáo chủ kia.
– Cự Phú đã bị các ngươi chặn lại trước, vậy các ngươi chắc hẳn cũng đã từng thương lượng vấn đề sở hữu nó chứ?
Thánh giáo chủ khuôn mặt tươi cười, ôn nhu hỏi.
– Tạm thời không có.
Thái Hư chưởng môn nói thực:
– Ta cùng với Huyễn Ma đạo hữu đang thương nghị, trước tiên liên thủ trấn áp Cự Phú, miễn cho nó còn chạy trốn, sau đó, chúng ta mới thương lượng vấn đề sở hữu nó.
Nói tới đây, Thái Hư chỉ một ngón tay lên trời, vẻ mặt ngưng trọng nói:
– Vừa rồi chúng ta đã nói qua, chúng ta đều là những người thân mang trọng trách, không thể vì một kiện thượng phẩm bảo khí mà tổn thương hòa khí.
– Đúng vậy!
Thánh giáo chủ gật đầu đáp:
– Mặc kệ như thế nào, cũng không thể tổn thương hòa khí a? Vậy thì ta an tâm rồi. Nguồn truyện: Truyện Hay
Khóe mắt Thái Hư giật giật, sao lại không nghe ra ẩn ý trong lời nói này của nàng.
Bình luận