Địch ta song phương giằng co nửa ngày trời, đủ loại thần thông thi triển không biết bao nhiêu lần, hai người Viêm Cốt quả thực chết lặng, thế nhưng thủy chung lại không có biện pháp tốt nhất để chế trụ hai người Tô Triệt. Điều then chốt là kết giới phòng ngự của Cự Phú quá mức mạnh mẽ, trên tay hai người Viêm Cốt lại không có kiện đạo khí để có thể trấn áp Cự Phú, cho nên chỉ có thể mạnh mẽ công kích mà thôi.
Tô Triệt có thể cảm thấy rõ ràng, hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thực sự chết lặng, tính cảnh giác của họ đã xuống tới mức thấp nhất, hẳn là đã có thể xuống tay, vì vậy hắn liền truyền âm cho Thiên Âm:
– Cho bọn hắn hưởng thụ một chút đi!
Đương!
Thiên Âm lắc tay, chiếc chuông một lần nữa lại phát uy, thế nhưng lúc này tiếng chuông không có trầm thấp như trước mà có cảm giác vô cùng thanh thúy, vang dội.
Lúc này, công kích của chiếc chuông nhằm vào một mình Viêm Lâm, Nguyên Anh sơ kỳ, tiếng chuông không có đẩy lùi hắn mà chế trụ hắn một chút, giống như là người nhát gan đột nhiên bị một tiếng gọi giật lại.
Hiển nhiên, một kích này của Thiên Âm, có hiệu quả đối với Nguyên Thần.
Nhiếp hồn!
Tô Triệt toàn lực xuất ra thần thông nhiếp hồn, một đạo lam quang vượt qua cự ly hơn trăm trượng, trực tiếp trúng Viêm Lâm lúc này còn đang sững sờ.
– Không biết thần thông nhiếp hồn có hiệu quả với hắn hay không.
Trong nháy mắt xuất ra thần thông, trong đầu Tô Triệt hiện lên suy nghĩ như vậy.
Ông..
Thân thể Viêm Lâm rõ ràng nhoáng lên một cái, mặc dù không có ngã xuống đất, thế nhưng hiểm nhiên, nhiếp hồn có hiệu quả.
Đông.
Thiên Âm biết đây là cơ hội khó có thể có được, chiếc chuông trong tay nàng bay đi, trong quá trình bay tới vị trí của Viêm Lâm không ngừng lớn lên.
– Viêm Lâm, cẩn thận…
Viêm Cốt tức thì nhận thấy Viêm Lâm sư đệ của hắn dường như không cẩn thận bị trúng chiêu liền muốn tiến lên cứu trợ. Thế nhưng, đương nhiên Tô Triệt đã có chuẩn bị, sẽ không cho hắn cơ hội này.
Phanh, phanh, phanh….
Quyền ảnh liên tục hiện lên, Tô Triệt giống như điên cuồng trong nháy mắt bộc phát ra hơn trăm Phá Diệt Quyền, Phá Diệt lực toàn diện bộc phát, tạo thành một lá chắn không có kẽ hở, khiến cho Viêm Cốt đang lao tới phải dừng lại.
Đối mặt với quyền kình đầy rẫy lực hủy diệt như vậy, Viêm Cốt tuyệt đối không dám lấy cương khí tinh khiết hộ thân mà ngạng kháng, hắn chỉ có thể né tránh, đồng thời lấy công đối công, tận lực đỡ thế tới của Phá Diệt Quyền.
Bá bá bá.
Khi hắn huy vũ cốt trảo toàn lực chống đỡ Phá Diệt Quyền, chiếc chuông đã biến đổi thành một chiếc chuông lớn cao năm trượng, bay tới đỉnh đầu Viêm Lâm, hô một cái rồi rơi xuống.
– Viêm Lâm, mau tránh ra.
Viêm Cốt chợt quát một tiếng, giống như là sư tử rống, không ngờ lại tạo thành một tiếng gầm trong hư không bằng mắt thường cũng có thể thấy được. Hiển nhiên, tiếng gầm này cũng là một loại thần thông âm ba, mục đích là gọi Viêm Lâm tỉnh lại, đáng tiếc, trạng thái lúc này của Viêm Lâm cũng không phải là rơi vào ảo giác, mà là bị nhiếp hồn đả động tới Nguyên Thần, thần thông âm ba của Viêm Cốt nếu như không thể làm hắn tỉnh lại thì ngược lại sẽ là họa vô đơn chí, có thể khiến cho thần trí của Viêm Lâm càng thêm hỗn loạn.
Bởi vì, Viêm Cốt cũng không phải là người tu tiên của Khải Nguyên Tinh, hắn không biết Tô Triệt là ai, căn bản không biết tới thuộc tính của nhiếp hồn, cho nên mới ra một chiêu ngu ngốc như vậy.
Hô!
Chiếc chuông hạ xuống, Viêm Lâm biến mất.
– Thu!
Tâm niệm Thiên Âm khẽ động, chiếc chuông bắt đầu trở về, đồng thời trên đường trở về, nó bắt đầu thu nhỏ lại. Không hề nghi ngờ, Viêm Lâm đã bị bắt vào không gian bên trong chiếc chuông, bộ dáng bên ngoài của chiếc chuông biến hóa cũng không có ảnh hưởng tới không gian bên trong nó.
– Các ngươi…
Viêm Cốt quá sợ hãi, liều lĩnh vọt tới bên này, ý đồ muốn chặn chiếc chuông lại.
Đông!
Một tiếng chuông nữa lại vang lên, Viêm Cốt tiến về phía trước không tới hai mươi trượng lại bị thần thông của chiếc chuông đẩy lùi hơn mười trượng, cự ly lại càng xa hơn.
Chiếc chuông chính là đạo khí của Thiên Âm, gần như là một chỉnh thể không thể phân cách, mặc dù chiếc chuông không ở trên tay Thiên Âm, thế nhưng Thiên Âm cũng có thể điều khiển nó từ xa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://TruyenHay.co
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Tô Triệt cũng không thèm nhìn, trong nháy mắt đánh ra hơn mười Phá Diệt Quyền, đẩy lui Viêm Cốt ra bên ngoài hơn ba trăm trượng.
Đương nhiên, Tô Triệt và Viêm Cốt cũng không nghe thấy được, bên trong không gian của chiếc chuông kia, Viêm Lâm bị tiếng chuông làm cho tỉnh lại, tức thì phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng chuông, lực lượng bên ngoài có thể đẩy lùi Nguyên Anh trung kỳ Viêm Cốt ra ngoài hơn mười trượng, lực lượng bên trong cường độ gấp mười lần tập trung lên người Viêm Lâm, chỉ là lần này lực lượng khiến cho đầu hắn gần như bị nổ tung, cảm giác đau nhức trong đại não suýt nữa khiến cho hắn ngất đi.
Đương!
Tiếng chuông lại vang lên, Viêm Cốt lại bị đẩy lùi tới bốn trăm trượng, thế nhưng Viêm Lâm bị nhốt ở bên trong đã ôm đầu ngã xuống đất, miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết, vô cùng thống khổ.
Đương!
Tiếng chuông thứ ba vang lên, Viêm Lâm cuối cùng không hề kêu lên thảm thiết, không hề thống khổ, mà là thất khiếu chảy máu, triệt để ngất đi.
Chỉ là hôn mê, còn chưa tới mức chết đi. Lại nói, nếu như hắn tỉnh lại phỏng chừng cũng sẽ chết.
Ba!
Cổ tay Thiên Âm run lên, khiến cho Viêm Lâm từ bên trong chiếc chuông rơi ra, giống như là một con cá chết rơi xuống chân Tô Triệt.
Tô Triệt không hề ngừng lại, tâm niệm khẽ động, liền thu hắn vào bên trong Tiên Ngục.
Bắt giữ thành công, bên trong Tiên Ngục lúc này đã có hai tên phạm nhân Nguyên Anh sơ kỳ.
– Hợp tác vui vẻ, sư tỷ quả nhiên là người hợp tác tốt nhất với ta.
Tô Triệt cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Thiên Âm nóng rực.
Bởi vì giờ phút này, trong lòng Tô Triệt sinh ra một loại xung động, hận không thể ôm lấy Thiên Âm, hung hăng hôn nàng một cái.
Thiên Âm mỉm cười, ánh mắt có chút hoảng loạn, dường như nàng đã cảm nhận được cái gì đó, tâm lý rụt rè của nữ nhân khiến nàng theo bản năng tránh né ánh mắt nóng rực của Tô Triệt, không dám nhìn thẳng.
– Đáng giận!
Viêm Cốt phía xa lửa giận ngút trời, sư đệ của hắn bị bọn hắn bắt sống tại chỗ, đôi cẩu nam nữ kia còn đang liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình a…
Dường như bị lửa giận lấn át lý trí, ngược lại lại bộc phát ra tiềm năng của hắn, Viêm Cốt phất tay, Bạch Ngọc Cốt Trảo bắn về phía trước, bằng vào lực công kích mạnh mẽ nhất từ trước tới nay công kích Cự Phú.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, kết giới màu vàng của Cự Phú vẫn bình yên vô sự.
Thái Hư chưởng môn là Nguyên Anh hậu kỳ thôi động trung phẩm đạo khí Thái Ất Du Long Kiếm cũng không thể nào phá vỡ phòng ngự của Cự Phú, Bạch Ngọc Cốt Trảo của Viêm Cốt chỉ là một kiện cực phẩm linh bảo, coi như cho dù bộc phát một kích cực mạnh nhất đời hắn, vậy thì sao a?
Công kích của cốt trảo vô hiệu, lại bay về cánh tay Viêm Cốt.
Đoạt!
Bình luận