– Bất quá, những trợ giúp của ngài đối với ta, Tô Triệt vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
– Có gì đáng để ghi nhớ trong lòng? Hoàn toàn chó má!
Không nghĩ tới Tô Triệt chân thành cảm tạ hắn như vậy thì mặt mũi hắn lại tràn đầy vẻ khinh thường.
– Phiền phức nhất là bộ dạng đạo lư làm người này của nhân loại các ngươi. Giống như là Thiên Đạo, tràn đầy trói buộc, chế ước, bắt buộc, không hề có chút tự do. Cho nên đừng làm bộ dạng như vậy với ta!
Tô Triệt cười, phản bác nói:
– Tỏ vẻ cảm tạ với ngươi cũng là tự do của ta a.
– Cút đi!
Thôn Thiên Thử bạo rống một tiếng. Thoáng một phát, trong chớp mắt Tô Triệt và Thiên Âm đă triệt để rời khỏi lĩnh vực Thôn Thiên của hắn trong hư không mênh mông.
Trong phiến tinh không này cũng không có vật gì khác, ngoài trừ những ngôi sao ở xa xa thì ở gần lại cảm giác như không có bất kỳ vật gì. Tô Triệt và Thiên Âm căn bản không thể phát giác lĩnh vực Thôn Thiên của Thôn Thiên Thử là còn ở bên người hay là đă ở xa ức vạn dặm.
– Không nghĩ tới trên đời này lại có con chuột có tính cách cổ quái như vậy.
Tô Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, trong nội tâm còn có rất nhiều lời muốn nói với con chuột kia. Ví dụ như tên Hoang Thần Thử một mực đi theo mình bị hắn đưa đến nơi nào?
– Hắn còn không tính là cổ quái.
Thiên Âm hé miệng cười nói:
– Đừng nói là những Viễn Cổ Ma Thần cơ hồ đồng thọ với thiên địa. Dù là trong Tiên Giới cũng có một ít người có tính tình còn cổ quái hơn.
Tô Triệt im ắng gật đầu, trong nội tâm vẫn còn cân nhắc câu “hai ta không thiếu nợ nhau” của Thôn Thiên Thử.
– Ư tứ của Thôn Thiên Thử hẳn là mình phải thúc đẩy Vu Thần trở về, đánh vỡ vách tường thiên, hủy diệt Khải nguyên tinh, cũng chẳng khác nào biến tướng cứu lĩnh vực Thôn thiên của hắn. Như vậy thì đám người Linh giới bị vây khốn kia cũng được ta giải cứu, coi như là báo ân trả tình. Đây cũng chính là không còn thiếu nợ gì nhau như lời hắn nói rồi.
– Trên thực tế, mình cứu hắn thì hoàn toàn vô tâm, hơn nữa lại nhận được rất nhiều chỗ tốt của hắn, tính đi tính lại thì vẫn là ta thiếu nợ hắn rất nhiều a!
– Mặc dù hắn cực kỳ phản cảm đạo lư làm người kia của nhân loại. Nhưng phần nhân tình này ta vẫn ghi ở trong lòng. Ngày sau nếu có cơ hội ta sẽ báo đáp.
Nghĩ tới những chuyện này, Tô Triệt liền triệu hồi Hằng Dịch từ trong Tiên Ngục ra, khiến hắn thao túng một kiện cực phẩm đạo khí, đi trước đến cửa vào Linh giới ở bên ngoài ức tỷ dặm.
Tiếp theo chính là tiến về Linh Giới!
Y theo phán đoán của Thôn Thiên Thử, cần phải tiến về Linh Giới mới có thể đạt được Giá Tiếp Thần Thạch cần thiết để mở ra tầng năm Tiên Ngục. Hơn nữa, Tô Triệt đoán chừng, tương lai muốn mở ra tầng sáu Tiên Ngục thì cũng phải cần tới Linh giới mới thỏa măn được.
Lẽ ra, Tô Triệt đă tấn cấp tới Luyện Hư kỳ thì điều kiện cần thiết để mở tầng thứ sáu cũng đă được công bố mới dúng. Nhưng ở mấy trăm năm trong Thiên Luân, bảo tháp Tiên NGục đều một mực không có bất kỳ động tĩnh nào.
Tô Triệt cùng lăo Hắc suy đoán tầng năm Tiên ngục còn chưa mở ra thì điều kiện mở tầng sáu càng không thể nào xuất hiện.
Thế nhưng Tô Triệt cũng không phải rất sốt ruột, vì hắn vẫn còn chưa nghĩ kỹ công năng cho Tiên ngục tầng sáu. Trong lòng hắn vẫn còn do dự mấy phương án, vẫn là đợi sau khi mở tầng năm ra thì mới cần quyết định công năng cho tầng sáu a.
Công năng tầng năm Tiên ngục chính là rút thần thông hoặc kỹ năng của phạm nhân ra, chuyển hóa thành năng khiếu của Tô Triệt.
Đối với cái này, Tô Triệt tràn đầy chờ mong.
– Theo tính toán thì từ lúc Vu Thần đánh vỡ vách tường Thiên đến nay cũng đă được hai mươi năm. Đương nhiên chính là tốc độ thời gian trôi qua của ngoại giới.
Trong không gian Cự Phú Cung, Tô TRiệt nói với Thiên Âm:
– Cũng không biết mười hai năm trôi qua thì lỗ hổng đi thông đến Linh giới kia đă mở rộng đến mức nào rồi a.
– Có lẽ là vượt quá tưởng tượng của ngươi.
Thiên Âm cười thần bí:
– Có dám đánh cuộc với ta không? Trong ba canh giờ ngươi sẽ biết được đáp án.
– Ba canh giờ?
Tô Triệt hơi sững sờ, thầm nói:
– Căn cứ vào biểu hiện tinh đồ thì vị trí chúng ta cách lỗ hổng kia hơn mười tỷ dặm. Ít nhất cũng cần phi hành một tháng mới có thể đến, chẳng lẽ lỗ hổng kia đă mở rộng đến bên này rồi hả?
– Không nói cho ngươi!
Thiên Âm dí dỏm nói ra:
– Trả lời ta trước đă, ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không?
– Không dám!
Tô Triệt trả lời ngay lập tức:
– Kinh nghiệm loại chuyện này của ngươi so với ta thì phong phú hơn gấp vạn lần, đánh cuộc với ngươi thì hẳn phải thua không thể nghi ngờ.
– Không được, ta muốn đánh cuộc.
Thiên Âm làm nũng, nói ra.
– Được rồi, ta cá là ngươi nói đúng.
– Không được, ngươi xấu quá!
…
Lần thứ nhất trước đó, Tô Triệt đă ám chỉ với Thiên Âm quan hệ hai người không cần ăn ư quá như vây. Ư là nói chúng ta là một đôi thiếu niên bầu bạn, không phải lăo phu lăo thê mấy vạn năm. Cũng không cần phải ăn ư, buông bỏ tâm tính như vậy. Nhiều lúc phu thê căi nhau, đấu vơ mồm cũng là một loại vui thú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://TruyenHay.co
Thiên Âm trả lời “chỉ sợ ngươi hối hận” ư là: Nếu ta buông tâm tính thi sẽ rất đáng sợ a!
Quả nhiên, từ nay về sau thì Thiên Âm thật sự buông thả tâm tính. Nhiều khi lại giống như một tiểu nữ sinh mười mấy tuổi, thích nghịch ngợm, thích tùy hứng, cũng ưa thích làm nũng.
Cái này cũng không phải cố ư ra vẻ mà là nàng được hưởng thụ tình yêu thương từ nam nhân của mình nên mới khoái hoạt như vậy.
Vì hành vi xấu của Tô Triệt nên lần đổ ước cuối cùng vẫn không thể đạt thành. Bất quá sự thật quả nhiên như Thiên Âm dự đoán, chỉ có điều phi hành hai canh giờ, Hằng Diệu đă thấy được lổ hổng không gian vô cùng lớn trong không gian kia.
Như vậy có thể chứng minh, qua hơn mười hai năm thì bán kính lổ hổng không gian giữa Linh giới và Tu chân giới đă mở rộng đến hơn mười tỷ dặm a. Hơn nữa, theo tốc độ mở rộng này thì còn có thể tăng lên vô số lần, cho đến khi Linh Giới và Tu Chân Giới triệt để dung hợp lại cùng một chỗ.
– Cái này cũng tốt, giảm đi lộ trình một tháng của chúng ta.
Tô Triệt thầm nghĩ trong nội tâm.
Trong thời gian 1000 năm tại Thiên Luân, Hằng Dịch, Lâm Phong và Miêu Lực đă tu luyện xuyên suốt thời gian này, nhưng trong ba người chỉ có Hằng Dịch là tấn cấp thành công đến Luyện Hư hậu kỳ.
Nguyên vốn Miêu Lực không kém, nhưng vì cải tạo thân thể nên hiển nhiên sinh ra ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện. Bởi vậy so với Hằng Dịch thì hắn đă chậm một bước, còn cần vài thập niên mới có thể trùng kích Luyện hư hậu kỳ.
Về phần Lâm Phong, tấn cấp Luyện Hư hậu kỳ thì còn có chút cảm giác xa xa không hẹn. Bởi vì tu vi Luyện Hư trung kỳ trước mắt chính là hắn dùng thủ đoạn nào đó để tăng tiến cấp tốc mà có được. Cho nên đối với tu luyện sau này sẽ sinh ra nhiều nhân tố bất lợi.
Bình luận