Nam tử trầm giọng than thở:
– An bài cho hắn một lần tu luyện, lại khiến hơn mười Đại Thừa kỳ vì vậy mà ngã xuống, cuối cùng chỉ còn lại ba chúng ta, thực sự là…
Về sau đã không nói nên lời, chỉ có thể thở dài một lần nữa.
Bên trong tiểu viện, một Độ Kiếp Thiên Quân vóc người hơi béo, vẻ mặt phúc hậu mỉm cười hỏi:
– Vị đạo hữu này, hẳn chính là Thiên Vũ chưởng giáo uy danh hiển hách?
– Uy danh hiển hách thì không dám nhận.
Khóe miệng Tô Triệt khẽ nhếch lên, thản nhiên trả lời:
– Nói là ác danh rõ ràng thì cũng không sai cho lắm.
Thiên Quân kia đang muốn trả lời, lại không nghĩ rằng một Độ Kiếp Thiên Quân sắc mặt âm trầm, khuôn mặt dài như mặt ngựa ở bên cạnh lại đã lạnh lùng quát lên:
– Thiên Vũ, xem ra ngươi còn hiểu được bản thân mình. Không sai, ngươi chính là đầu sỏ thúc đẩy cho Vu Thần quay về, dẫn đến linh giới lâm vào đại nạn, đồng bào huynh đệ ta chính là một trong những người bị hại. Ngươi vì thế mà phải trả giá đắt.
Thiên Quân béo kia vội vàng khẽ chạm vào tay áo hắn, thấp giọng khuyên can:
– La Kỳ đạo hữu, tạm thời bớt giận, có chuyện gì chúng ta cũng có thể chậm rãi thương lượng!
– Hừ!
Thiên Quân mặt dài tên La Kỳ hừ lạnh một tiếng, vẫn cố trừng mắt nhìn Tô Triệt.
– Một mặt trắng, một mặt đỏ?
Tô Triệt lập tức nhìn thấu thủ đoạn của bọn họ, cười ha hả nói:
– Hà tất phí tâm tư như vậy, không phải là muốn đạt được Vu Thần lệnh chỗ này của ta, từ nay về sau giữ được cái mạng cho các ngươi sao? Ừm, không riêng vì giữ mạng, còn có thể mang đến được chỗ tốt không tài nào đoán được?
Vu Thần lệnh tuy rằng chỉ có một tấm, nhưng có thể cứu được tính mệnh rất nhiều người. Nếu như Độ Kiếp Thiên Quân nào cầm trong tay Vu Thần lệnh, có thể thu nhập một đoàn Thiên Quân đồng cấp vào trong pháp bảo không gian của mình, bảo hộ bọn họ, thậm chí có thể thông qua Vu Thần lệnh tạo dựng nên địa vị lãnh đạo siêu nhiên, hoặc là từ những Thiên Quân khác đạt được chỗ tốt rất lớn.
Ta có Vu Thần lệnh trong tay, muốn được ta bảo hộ, vậy cần phải nộp phí bảo hộ, đây là thiên kinh địa nghĩa… Cho nên mới nói, trong nguy cơ thường luôn ẩn chứa cơ hội lớn lao, chỉ là ngươi có thể nhìn ra được hay không, có thể nắm bắt được cơ hội quý giá này hay không. Giai đoạn hiện nay, Vu Thần lệnh trong tay Tô Triệt, trong mắt một số người, chính là một cơ hội lớn lao thay đổi số phận.
Bên trong tiểu viện, hai người Tô Triệt yên ổn mà ngồi, đối diện ở ngoài mấy trượng là sáu Độ Kiếp Thiên Quân cùng với hơn chực tu sĩ đại năng Luyện Hư hậu kỳ đang đứng.
Đối với tu vi đã ngoài Luyện Hư Kỳ mà nói, khoảng cách chỉ mấy trượng, phun ra một hơi thở cũng có thể giết người, đây là một khoảng cách vô cùng nguy hiểm, không hề có chút an toàn nào.
Vừa bị Tô Triệt vạch trần ý đồ, đám khác không mời này ngược lại chẳng có ai vì vậy mà biến sắc, bởi vì tất cả đều không phải kẻ ngu, có nói rõ hay không nói rõ, cũng chẳng khác nhau là mấy.
– Nếu Thiên Vũ chưởng giáo đoán được ý đồ chúng ta đến đây, vậy mong ngươi hãy giúp một chút, giao Vu Thần lệnh cho cúng ta, vì mình vì người, đều có chỗ tốt lớn lao.
Độ Kiếp Thiên Quân mặt béo tròn kia vẫn bộ dáng tươi cười, ôn hòa nói:
– Mấy người chúng ta sau khi đạt được Vu Thần lệnh, sẽ đi khắp mọi nơi, dốc hết khả năng cứu thêm nhiều đồng đạo, tuyệt đối sẽ không tư lợi. Thiên Vũ đạo hữu nếu như có hứng thú cũng có thể gia nhập với chúng ta, coi như một lời giải thích với đồng đạo thiên hạ, hơn nữa còn có thể hóa giải được một phần nhân quả này.
– Giải thích? Nhân quả?
Tô Triệt nhìn trời mà cười:
– Ta không cần giải thích với bất kỳ kẻ nào, đồng thời, dù nhân quả có lớn hơn nữa ta cũng vẫn chịu được. Nói trắng ra, ta không cho rằng Vu Tộc quật khởi là có gì không đúng, có thể hiện tại đối với linh giới một số kẻ coi đó là đại nạn, thế nhưng sự tình trong tương lai, ai có thể nói chính xác được.
Kỳ thực, đối với đám tu tiên giả đã ngoài Luyện Hư Kỳ, Tô Triệt thực sự không có gì đáng đồng tình. Chỉ cần Vu Tộc không lạm sát bình dân, tu tiên giả đối mặt với đau khổ khảo nghiệm cỡ nào cũng đều không sao cả.
May mắn bước lên được con đường tu tiên, có được lực lượng, địa vị, thọ mệnh dài dằng dặc mà bách tính phổ thông không có được, vậy thì cũng phải đối mặt với các loại nguy hiểm, các loại kiếp nạn.
– Thiên Vũ!
Thiên Quân mặt dài La Kỳ phát ra một tiếng gầm:
– Bởi vậy có thể kết luận, ngươi đã nhập ma sâu tới mức không còn thuốc chữa, tới bây giờ rồi mà vẫn còn chưa hối hận, nói ngươi là tội nhân bậc nhất, ác ma thế gian cũng không hề quá! Hôm nay nếu như ngươi không chịu giao ra Vu Thần lệnh, cũng đừng trách chúng ta…
– Ngươi câm miệng đi!
Không đợi hắn “chính nghĩa lẫm nhiên” nói dứt lời, Tô Triệt rống lên một tiếng so với hắn còn lớn hơn nhiều, trực tiếp ngắt lời:
– Nếu như các ngươi có dũng khí, liên hợp với nhau mà đối kháng Vu tộc đi, chớ ở trước mặt ta giả bộ chính nghĩa. Có bản lĩnh, vậy đừng hy vọng dựa vào Vu Thần lệnh để cầu sinh nữa, dựa vào thực lực của mình có thể sống sót, tiếp tục chống đỡ được đến cùng mới gọi là khí tiết, mới gọi là khí phách.
Nói đến đây, hắn chợt hạ giọng, cười ha hả:
– Còn ta, không sai, chính là tội nhân bậc nhất, ác ma bậc nhất theo như lời các ngươi, thì có sao? Hiện tại ta đang ngồi trước mặt các ngươi, các ngươi có thể trảm yêu trừ ma, đoạt lấy Vu Thần lệnh từ trong tay ta, hà tất nói nhiều lời rác rưởi như vậy làm gì.
– Cuồng đồ!
Một tu sĩ đại năng Luyện Hư hậu kỳ, mặt đầy oán hận nói:
– Thiên Vũ ngươi quả nhiên là…
Kẻ này mặt chữ quốc, khuôn mặt đỏ rực, ngũ quan đoan chính, vẻ mặt chính khí, tuy là tu tiên giả, nhưng trong khí chất lại lộ ra quý khí quan gia, thậm chí có thể nói là khí chất đế vương.
Thế nhưng tại thời điểm này, khí chất như vậy thực sự không tạo ra được tác dụng gì, không đợi hắn dứt lời….
Chát!
Hai đạo hồng quang từ trong mắt Tô Triệt bắn ra, nếu như so với ánh sáng bình thường thì tốc độ nhanh hơn rất nhiều, vẻn vẹn chỉ cách vài trượng, coi như cường giả Đại Thừa kỳ cũng không kịp né tránh. Nguồn: http://TruyenHay.co
Đây cũng là lực lượng Hủy Diệt truyền thừa Thôn Thiên Thử, là thần thông Phá Diệt chân chính.
Thời gian nghìn năm tu luyện trong Thiên Luân, Tô Triệt dung hợp bảy mươi vạn khối xương Ma Thần, sớm đã đem thần thông Phá Diệt luyện đến cảnh giới cực hạn xuất thần nhập hóa.
– A…
Hán tử mặt đỏ kinh hãi hét lên một tiếng, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã bị hai đạo hồng quang này đâm trúng ngực.
Ngay từ khi hắn tiến vào bên trong tiểu viện đã âm thầm khởi động đủ các loại thủ đoạn phòng ngự, thế nhưng lúc này phát hiện hai đạo hồng quang kỳ dị, vậy mà hoàn toàn không quan tâm đến phòng ngự của mình, trực tiếp đâm vào bên trong thân thể, thậm chí là sâu bên trong linh thần…
Kết quả vô cùng đơn giản!
Xoạt một tiếng, hán tử mặt đỏ hóa thành một đám bụi phấn màu đỏ, rơi trên mặt đất, thân thể hoàn toàn bị hủy diệt cũng không nói, Nguyên Thần cũng không thể chạy trốn.
Bình luận