“ Cái này, chúng ta…..”
“ A…, không có gì, thiếp định đi dạo hoa viên một chút, không nghĩ tới lại gặp tướng gia ở cửa. Bởi vì lúc rời khỏi phòng, thiếp cảm thấy lạnh cho nên Tú Nhi trở về lấy áo choàng, tướng gia hẳn lo lắng thiếp một người cô đơn, liền cùng thiếp trò chuyện, mới vừa nói cho thiếp trong triều có việc hay gì. Đang nói thì vương gia người đã tới rồi” Vội vàng nói tiếp, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười nói. Nói xong, mới bổ sung một câu “ Tướng gia vừa rồi bất quá chỉ nói chuyện hơi lớn giọng mà thôi, cũng không phải rống lên với thiếp”
Ký thật, những lời này là nàng cố ý nói cho hắn nghe đi?
Khóe miệng nhếch lên, Lí Như Phong không hờn giận liếc nàng một cái – nữ nhân, nàng thật đúng là ngoan độc. Mặt ngoài thì giúp ta giải vây, trên thực tế là muốn ta mang ơn nàng. Từ hôm nay trở đi, ta còn nợ nàng một lần ân tình.
Ánh mắt Bộ Nhu Nhi lại cùng hắn giao chiến một phe, ôn nhu cười —– đa tạ tướng gia khen ngợi, không cần cảm tạ, không cảm tạ.
Nữ nhân này?
Một cỗ cảm giác tức giận trào lên trong lòng Lí Như Phong mà hắn chỉ có thể mạnh mẽ áp chế.
“ Thì ra là thế” Nghe được giải thích của nàng, Hoàng Phủ Nam Ninh lại trở lại bình thường, lại vẫn cười cười với hắn “ Như Phong, hóa ra ngươi khéo hiểu lòng người như vậy”
“ Ha ha, vương phi nàng….. không sai. Ta cùng nàng tán gẫu thật sự rất vui vẻ” Vội vàng nặn ra một nụ cười, Lí Như Phong cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra những lời này.
Bộ Nhu Nhi trong lòng thở dài, nhẹ nhàng lắc đầu.
Hoàng Phủ Nam Ninh nghe được, trong lòng càng thêm sung sướng. Liền lại cầm tay hắn: “ Tốt, hiện tại nếu áo choàng đã đưa tới, chúng ta đi thôi? Ta còn có chuyện chưa nói xong cùng ngươi ”
Lập tức?
Ngay tại lúc Hoàng Phủ Nam Ninh cầm tay hắn nháy mắt, Lí Như Phong cảm giác được một đạo ánh mắt đi theo hắn, gắt gao nhìn chằm chằm tay bọn họ đang đè lên nhau.
Bất giác nhớ tới lời nói của Bộ Như Nhi vừa rồi. Hiện tại ngẫm lại, tựa hồ thật đúng là có điểm quỷ dị?
Lí Như Phong vội vàng rút tay về, kéo ra khoảng cách với hắn.
“ Như Phong làm sao vậy?” Không còn trong tay, Hoàng Phủ Nam Ninh kinh ngạc ngẩng đầu.
“ Ách không có việc gì. Vương gia không phải nói phải đi về nói chuyện sao? Chúng ta đi thôi?” Khẩn trương lắc đầu, Lí Như Phong nói xong, dẫn đầu bước đi.
“ A…..”
Nhìn hắn như vậy, tựa hồ cố ý thanh minh cái gì? Hoang Phủ Nam Ninh khó hiểu, liền gật đầu, khẩn trương đuổi theo hắn.
Ha ha ha?
Phía sau bọn họ, Bộ Nhu Nhi đem toàn bộ thu vào đáy mắt, trong lòng nhịn không được cười ha hả.
“ Vương gia đi thong thả, tướng gia đi thong thả?”
Nhìn bóng lưng hai người, nàng vẫy vẫy chiếc khăn tay nhỏ, lớn tiếng nói.
Phía trước, cước bộ Lí Như Phong đột nhiên ngừng lại, quay đầu: “ Vương phi, lần nói chuyện hôm nay, hạ quan được lợi không nhỏ. Tiếp theo, chỉ mong chúng ta sẽ có một cơ hội như vậy” Lời nói một dạng đi ra từ trong kẽ răng.
“ Tốt thôi!” Bộ Nhu Nhi lập tức gật đầu, hướng về phía hắn thoáng hiện một lúm đồng tiền sáng lúm.
Muốn tới thì tới? Cô nương ta còn sợ ngươi sao?
Nữ nhân này……
Thấy nàng như vậy, trong lòng Lí Như Phong đột nhiên lại căng thẳng.
Càng ngày hắn càng phát hiện: nàng, thực không dễ đối phó như trong tưởng tượng của hắn
Bình luận