Đi theo phía sau Hoàng Phủ Nam Ninh, vượt qua không biết bao nhiêu cửa lớn sơn son nặng nề, xuyên qua hành lang khắc hoa thật dài, cuối cùng, các nàng đi vào một cung điện tráng lệ.
Khiến ánh mắt người ta không rảnh nhìn kỳ trân dị bảo tất nhiên là không cần nhiều lời, một đường đi qua, ánh mắt Bộ Nhu Nhi đều thiếu chút nữa bị lé. Thật vất vả đi vào nội điện, liền thấy trên nhuyễn tháp trong cùng, một phu nhân được cho là ung dung đẹp đẽ quý giá đang nằm, hai gã mặc quần áo cung nữ giả dạng nữ tử quỳ gối dưới nhuyễn tháp, một người đấm lưng, một người bóp chân(sao thấy ớn ớn rồi nha, hoàng cung gì mà biến thái dzậy ^^). Phía trước tháp còn nhìn thấy mười mấy cung nữ dung mạo xinh đẹp, tay bưng mâm đựng trái cây, hoặc khoanh tay đứng thẳng. Mỗi người đều cung kính.
Cạnh thân thể của nàng, một nam nhân còn trẻ chừng hơn hai mươi tuổi ngồi bên tay trái, hắn mặc một thân Long bào vàng sáng, đầu đội kim quan, ngũ quan cùng Hoàng Phủ Nam Ninh có vài phần tương tự, nói vậy đây chính là đương kim Thánh Thượng – Hoàng Phủ Nam Định. Nhưng mà, bên tay phải của nàng, lại ngồi một tiểu cô nương.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn khoảng mười bốn mười lăm tuổi, một thân quần áo quý phái, khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh đẹp; tóc đen nhánh vấn thành một búi hoạt bát xinh đẹp, bên trên điểm thêm các thứ vàng bạc châu ngọc, phù hợp với quần áo thêu hoa tuyệt đẹp của nàng lại càng tăng thêm sức mạnh; còn có gương mặt xinh đẹp khéo léo mê người, một đôi mắt to tròn tròn chớp chớp được khảm lên trên, trong đôi mắt trẻ trung lại chứa một tia lửa giận. Tuy rằng thoạt nhìn tỏa ra tính trẻ con, nhưng khuôn mặt nho nhỏ của nàng xinh đẹp vô cùng, có thể khẳng định, không quá hai năm, vị này nhất định sẽ trở thành một vị tiểu mỹ nhân khuynh đảo vô số người.
Nhưng mà, trừ điều đó ra, Bộ Nhu Nhi cũng nhận thấy được vài chỗ không tự nhiên —— nhìn cặp lông mi dài nhỏ của nàng, rõ ràng là đã sửa qua, non mịn trên gương mặt cũng do trang điểm một tầng phấn thật dày, liền khiến tính trẻ con lại hiện ra vài phần già trước tuổi. Rõ ràng cô bé còn nhỏ, là nụ hoa tươi tắn sắp nở, lại trang đểm tầng tầng lớp lớp như vậy, khiến cho người khác cảm thấy ngoại trừ quỷ dị, chính là không thoải mái.
Hơn nữa, không biết là ảo giác của nàng hay sao. Ngay tại khoảnh khắc mình vừa vào đến cửa, nàng liền cảm nhận được có một ánh mắt lạnh như băng dừng ở trên người mình. Trong mắt hàm chứa hận ý thâm trầm, giống như hai thanh ma đao, luôn luôn chuẩn bị chui vào bên trong thân thể của nàng, hung hăng chặt xuống hai khối thịt lớn!
Thân thể nhịn không được mà run lên, ngẩng đầu nhìn, dù nàng có chết hay không cũng phải chống lại ánh mắt của tiểu cô nương.
“Hừ!”
Lập tức, trong lỗ tai nàng rõ ràng bắt được một tiếng hừ lạnh, cằm cô gái vừa nhấc, nhanh chóng từ trên ghế nhảy xuống, một bước thật lớn chạy lại. Không nhìn nàng, mà với cánh tay ôm cổ Hoàng Phủ Nam Ninh, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ lại làm cho thân thể của nàng run ba cái: “Tứ biểu ca, sao giờ huynh mới tới?”
A ~
Nghe mấy lời này, Bộ Nhu Nhi lập tức liền hiểu được.
Thì ra, đây là vị tiểu biểu muội trong truyền thuyết, từ nhỏ thầm mến Hoàng Phủ Nam Ninh, cũng từng thề cuộc đời này không phải hắn không lấy chồng!
Thân phận người này nàng cũng đã sớm hỏi qua, biết tên nàng là Sở Tuyết Y, là con gái của vị huynh trưởng ruột thịt của Vương Thái Hậu —— cũng chính là mẹ đẻ của Hoàng Phủ Nam Ninh, cũng chính là vị phu nhân nào đó bây giờ vẫn còn nằm ngay đơ trên nhuyễn tháp. Từ nhỏ được Vương Thái Hậu yêu chìu, cơ hồ chính là lớn lên ở hậu cung. Nghe nói, thời điểm biết được hôn sự của nàng cùng Hoàng Phủ Nam Ninh, nàng ta ở nhà khóc lớn, gây náo loạn, chút nữa là lấy đao vọt vào Bộ phủ đi giết nàng, nhưng may mà Vương Thái Hậu nói gì đó với nàng, nàng mới yên tĩnh một chút.
Nhưng mà xem ra, hiện tại nàng tựa hồ còn chưa chết tâm!
Bất giác Bộ Nhu Nhi lại nhẹ nhàng cười: thật là nhìn không ra, loại nam nhân này, còn có cô gái đối với hắn khăng khăng một mực. Nhịn không được muốn hỏi một câu, cô nương, mắt ngươi mù sao? Hắn như vậy, cũng có thể khiến ngươi yêu chết đi sống lại!
Bình luận