“Vương phi.”
Vừa hoạt động cánh tay vừa đi lên phía trước, mới vừa đi đến cửa hậu hoa viên, quản gia phụ trách giám sát đánh kia ba cái nha hoàn vừa xuất hiện.
“Đánh xong rồi?” Mắt phượng ngẩng lên, Bộ Nhu Nhi trầm giọng hỏi.
Quản gia vội vàng gật đầu: “Đánh xong, đã gọi người đem các nàng ấy đưa đến nhà chứa củi. Hiện tại, có Lí tướng gia tới chơi.”
Hửm?
Bộ Nhu Nhi nhíu mày, lập tức muốn bật cười.
Xem ra, hai vị kia thật đúng là tình cảm thâm hậu nha! Mới tách ra một chút như vậy, một người trong đó cũng đã kiềm chế không được đã tìm tới cửa.
“Vương gia đâu?” Vội vàng liền hỏi.
“Vương gia còn ở trong phòng nghỉ ngơi, nô tài đã sai người đi mời rồi.”
“Nga, được rồi, ta đi trước tiếp đón hắn một chút!” Gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng nói, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ ràng.
Quản gia nhìn thấy, lập tức nhướng mày!
Vì sao, hắn cảm thấy tâm tình Vương phi hiện tại rất vui? Nàng tựa hồ thực chờ mong gặp mặt cùng tướng gia? Bọn họ quen nhau sao?
Chẳng qua, Bộ Nhu Nhi cũng mặc kệ hắn, hiện tại trong lòng nàng, lửa toan tính đã cháy lên hừng hực! Thản nhiên đi vào tiền sảnh, liếc mắt nhìn lại một cái, quả nhiên nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc trường bào màu lam nhạt ngồi ở chỗ kia. Nói hắn tuấn mỹ, hoàn toàn không đủ. Trước nhìn khuôn mặt với đường cong mềm mại của hắn, ngũ quan tinh xảo, như tranh như họa, giống như bức vẽ bên trong bình thường mà trang nhã tỉ mỉ. Hội tụ cùng một chỗ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác thư thái nói không nên lời. Một thân trường bào màu nhạt lại càng nổi bật lên phong tư trác tuyệt của hắn, tựa như thiên tiên hạ phàm. Chỉ cần liếc mắt một cái, mười người bên trong có chín đều đã tâm túy thần mê.
Chẳng qua, Bộ Nhu Nhi nàng cố tình lại là một người duy nhất không thuộc chín người kia.
“Minh vương phi!”
Nghe được tiếng bước chân, nam tử vội vàng ngẩng đầu, vừa thấy nàng đến, lập tức hành lễ khẽ gọi.
Thanh âm thanh thanh đạm đạm, ôn nhuận như nước suối ngày xuân,ở trong lòng chậm rãi chảy qua, làm cho tâm tình người ta bình thản. Cùng bề ngoài xuất trần tuyệt luân của hắn hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Nhưng mà, Bộ Nhu Nhi rất hiểu, ở bề ngoài bình thản như vậy hạ, cất giấu một trái tim giảo hoạt thâm trầm như thế nào.
Vội vàng phúc thân đáp lễ, Bộ Nhu Nhi nói giọng êm ái: “Lí tướng gia.”
Chào hỏi nhau xong, Bộ Nhu Nhi mặt mang mỉm cười hỏi: “Tướng gia là tới tìm Vương gia sao? Ngày hôm qua chàng quá mệt mỏi, hiện đang nghỉ ngơi, ngài chờ một lát.”
Nghe vậy, đuôi lông mày của Lí tướng gia nhấc lên.
“Vương phi nói như vậy là trách cứ hạ quan đêm qua làm mệt mỏi Vương gia?”
Phốc!
Vì sao nghe hắn vừa nói như vậy, đầu óc của nàng liền không tự chủ được lập tức nghĩ về chuyện không lành mạnh khác vậy.
Thiếu chút nữa nhịn không được cười rộ lên, Bộ Nhu Nhi nhanh chóng xua tay: “Không thể nào! Ta không có ý này!”
“Ha ha, Vương phi ngài cũng không cần kinh hoảng như thế, hạ quan bất quá là thuận miệng hỏi một chút mà thôi.” Lập tức lại cười nhẹ nhàng, Lí tướng gia ngồi xuống, “Vương phi, ngài cũng ngồi đi!”
“À, được.” Vội vàng gật đầu, Bộ Nhu Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Mà tại thời điểm ngồi xuống, nàng đột nhiên lại có một loại cảm giác kỳ quái: vì sao hắn kêu mình ngồi? Nơi này không phải địa bàn của nàng sao? Nhìn tư thái thành thạo tự nhiên như vậy của hắn, nghiễm nhiên hắn mới là chủ nhân trong nhà, nàng mới là khách! Loại cảm giác này, lại làm cho lòng của nàng một trận xúc động.
Lặng lẽ ngẩng đầu, trộm liếc mắt dò xét vị tướng gia mỹ mạo danh truyền thiên hạ này một cái, tim của nàng đập hơi nhanh lên.
Càng ngày càng cảm thấy, hắn cùng Hoàng Phủ Nam Ninh trực tiếp, nhất định có chút bí mật không thể nói.
“Vương phi, ngài đang nhìn gì thế?”
Không tốt! Bị hắn phát hiện! Trước khi ánh mắt hai người chính thức giao phong, Bộ Nhu Nhi vội vàng cụp mắt xuống: “Không có gì, chỉ là, vẫn thường nghe nói tướng gia dung mạo tuấn mỹ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên. Ta thấy cũng mặc cảm, có thể lại bất tri bất giác chịu hấp dẫn, cho nên…”
Nghe nói như thế, sắc mặt Lí tướng gia mạnh mẽ trầm xuống.
“Vương phi, bộ dạng Vương gia cũng không thua hạ quan, về sau ngài nhìn hắn là được!”
Vậy cũng phải để cho nàng có thể nhìn chứ! Trong thiên hạ, ai chẳng biết hắn suốt ngày đều bị ngươi chiếm lấy!
Nhún nhún vai, Bộ Nhu Nhi cười thầm ở trong lòng.
Bình luận