Beta: jenkun
Ngoài cửa phòng, sau khi nói chuyện xong, Bộ Nhu Nhi cũng xoay người rời đi.
Mới đi chưa được vài bước, chợt nghe phía sau liên tục truyền đến những tiếng thút thít không ngừng.
Quay đầu lại nhìn, thấy Tú nhi đã khóc hồng đôi mắt.
“Lại làm sao vậy?” Trong lòng đầy ngạc nhiên, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi.
“Vương phi, nô tỳ thật thương tâm thay cho người mà!” Vội vàng lau nước mắt, Tú nhi nghẹn ngào nói, “Trước kia khi còn ở Bộ phủ, người đã chịu đủ sự bắt nạt của các nàng rồi. Cứ tưởng, gả cho Minh Vương gia sẽ đỡ hơn, nhưng ai mà ngờ, ngài ấy lại không chịu đi lại mặt cùng người. Đây chẳng phải chính là bỏ mặc người sao? Đến lúc đấy, không biết đại phu nhân cùng các nàng sẽ bắt nạt người như thế nào nữa? Ô ô ô…” Dứt lời, liền ô ô khóc lớn.
Haizz.
Nghe vậy, Bộ Nhu Nhi chỉ có thể thở dài.
Vẻ mặt của quản gia bên cạnh cũng nhanh chóng tối lại, “Quả thật thế. Từ xưa đến nay, nào có nữ tử về lại mặt mà lại không có vị hôn phu đi cùng. Như vậy, xin Vương phi hãy đợi một lát, để lão nô thử đi khuyên nhủ vương gia.”
“Đừng làm vậy! Trời sinh tính Vương gia hận nhất là bị người khác làm phiền. Giờ mà ngươi chọc giận ngài, không biết ngài sẽ trừng phạt ngươi thế nào nữa.” Nhẹ nhàng lắc đầu, Bộ Nhu Nhi cười yếu ớt, nói. “Một người về thì một người về. Thật ra cũng không sao đâu.”
“Vương phi…” Quản gia nghe thế, đành im lặng không nói gì.
“Oa!”
Tú nhi nghe vậy, càng thương tâm oa oa khóc lớn.
Haizz. Lại thở dài, Bộ Nhu Nhi vươn tay ôm tiểu nha đầu ngốc vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng, “Được rồi, đừng khóc nữa. Tính tình của Vương gia trước giờ thế, ta vốn đã đoán trước được chuyện này. Còn về phần mấy người kia… ha ha, cứ mắc kệ mấy nàng đi! Sớm muộn gì họ cũng sẽ biết, ta cũng lười che dấu.”
“Nhưng mà, nhưng mà, người mới gả tới đây ba ngày —-”
“Đừng nói ba ngày, cho dù là ba năm thì tình trạng hiện nay cũng sẽ không thay đổi đâu!” Lắc đầu, Bộ Nhu Nhi lại vỗ nhẹ đầu Tú Nhi, “Thôi nào, đừng khóc nữa. Mau cùng ta đi kiểm tra xem nên mang lễ vật gì về. Chờ kiểm tra lại một lần là có thể xuất phát rồi.”
“Vương phi.” Nhắc đến lễ vật, Tú Nhi nhịn không được, ngẩng đầu hỏi, “Người thật sự muốn đem mấy thứ kia tặng các nàng ấy sao?”
“Đúng vậy!” Bộ Nhu Nhi cười gật đầu.
“Nhưng mà, những thứ này đều là do Hoàng thượng với Thái hậu ban cho người. Người còn chưa từng dùng lại nỡ đem tất cả đưa cho các nàng sao?”
“Đúng vậy!” Lại gật đầu, Bộ Nhu Nhi cười tươi rói, nói, “Cũng nhờ các nàng ấy mà ta mới được gả tới nơi này. Hôm nay là lần đầu tiên trở về, cũng nên đem nhưng thứ tốt tặng cho các nàng ấy, coi như đáp tạ.”
“Nhưng nếu đưa hết cho các nàng ấy, sau này người phải làm thế nào đây?”
“Đây đều là vật ngoài thân, có gì quan trọng đâu? Hơn nữa, cái cũ không đi làm sao có cái mới tới. Ta đường đường là một Vương phi chẳng lẽ lại không hiểu đạo lý đó sao?” Lơ đễnh cười khẽ, Bộ Nhu Nhi nắm tay nàng, “Đi thôi, đừng phiền lòng vì chuyện này nữa. Trong lòng ta tự biết mà.”
“Thật vậy sao?” Tú Nhi đôi mắt hồng hồng, nhỏ giọng hỏi.
“Thật vậy!” Bộ Nhu Nhi mỉm cười vuốt cằm, “Ta làm việc có bao giờ không có chừng mực không?”
Cũng phải ha.
Tú Nhi hít hít cái mũi, trong lòng dễ chịu lên không ít.
Vội vàng nắm chắt tay nàng, “Vương phi, người yên tâm, khi về tới phủ, nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ người thật tốt, không để cho đại phu nhân cùng các tiểu thư bắt nạt người đâu.”
Sax.
Nghe nàng nói vậy, Bộ Nhu Nhi suýt tý nữa thì bật cười.
Nha đầu này, nếu nàng có thể tự bảo vệ chính mình đã tốt. Còn Bộ Nhu Nhi nàng à, hừ hừ… nhẫn nhịn đã lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đã có cơ hội. Nàng nhất định phải chơi đùa thật vui vẻ với bọn họ.*(tỷ muội nhà họ Bộ)
Bình luận