Từ sáng sớm, Bộ Nhu Nhi đã rời giường trang điểm. Xong xuôi, Bộ Nhu Nhi ngồi trên cỗ kiệu vàng tinh xảo tiến cung, không quan tâm đến bên ngoài. Vào đến hoàng cung, mỗi người đi một ngả, Hoàng Phủ Nam Ninh đi vào triều sớm, Bộ Nhu Nhi đi theo thái giám dẫn đường đến chỗ tẩm cung của Tô Tiểu Tình.
Thời gian một ly trà nhỏ qua đi. Sâu trong tẩm cung của Tô mĩ nhân. Những tiếng cười to của nữ nhân truyền ra không dứt.
“Tiểu bạch thỏ… Ha ha ha, tiểu bạch thỏ, ha ha ha… Tên này, thật sự, thật sự là rất xứng với bà! Ha ha ha…Không hiểu làm thế nào tên đó lại nghĩ ra được! Ha ha ha…”
“ Cười đủ chưa?” Dựa lưng vào ghế, Bộ Nhu Nhi lạnh lùng nhìn về phía người đang cười, hoàn toàn không có chút khí chất đoan trang của khuê nữ.
“ Chưa! Tôi cười thế nào cũng chưa có đủ á!”. Tô Tiểu Tình ôm bụng, cật lực lắc đầu, cố gắng nén cười, nhận xét: “ Minh vương gia thật là, tôi còn tưởng hắn có nhiều bản lĩnh lắm chứ! Ai mà ngờ, ba ngày rồi, hắn còn không thể nhìn rõ bộ mặt thật của bà nữa! Còn gọi bà là Tiểu bạch thỏ! Ha ha ha…Mà, lúc đối diện với hắn, bộ mặt của bà lúc ấy đích thị là của tiểu bạch thỏ nhỉ? Thế nên, hắn mới không biết được bản chất hồ ly giảo hoạt của của bà á! Công nhận kiểu ngụy trang này của bà tuyệt, quá tuyệt luôn! Ha ha ha, tiểu bạch thỏ, tiểu bạch thỏ..”
“Tô mỹ nhân!”
Cười cười cười, cười gì mà lắm thế? Khóe miệng Bộ Nhu Nhi giật giật: “Đừng có mà quên, hôm nay tôi đến đây là để học quy củ với bà đấy.”
“ Há há há, bà không nhắc thì thôi, nhắc đến lại làm tôi chết cười!”. Tay vỗ đập nhiệt tình lên bàn trà, Tô Tiểu Tình bụng quặn đau vì cười, thều thào nói: “ Mấy cái nguyên tắc của xã hội thượng lưu là trước đây bà truyền thụ cho tôi! Bà còn nói tôi mới chỉ học được có 6 tầng công lực của bà thôi mà! Giờ mấy cái công phu mèo cào này của tôi, lại đi dạy cho bà, chắc khiến bà cười chết mất!”
“ Xì, kể ra bà cũng biết điều đấy.” Khóe miệng cong cong, Bộ Nhu Nhi lạnh lùng nói.
“ Mà này, bạn hiền.” Tô Tiểu Tình vội vàng thở sâu vài cái, miễn cưỡng nhịn cười, tiến sát bên Bộ Nhu Nhi, thủ thỉ:“ Nhìn tên Minh vương này cũng rất khá nha! Bà có lo nếu ở bên hắn lâu sẽ khiến bà quên mất nhiệm vụ chính không?”
“ Thế bà có lo, bà cả đời sẽ phải ở lại đây, cùng với 2999 đứa con gái khác chung một tên con trai?” Liếc cho con bạn mình một phát, Bộ Nhu Nhi với giọng điệu đều đều hỏi lại.
“Không muốn đâu!” Cật lực lắc đầu, Tô Tiểu Tình gào lên phản đối.
“Thế thì bà ít bàn luận về cái thể loại chuyện này đi.” Dùng ngón tay dí mạnh vào trán Tô Tiểu Tình, Bộ Nhu Nhi tức giận nói: “ Với lại, bạn bà cũng không có hứng thú với tên mấy gay đâu.”
Phì!
Tô Tiểu Tình lại cười phá lên lần nữa.
Bộ Nhu Nhi liếc mắt, thản nhiên hỏi: “ Vẫn cười chưa đủ à?”
“Đủ á, có lẽ.” Bả vai vẫn còn run run, Tô Tiểu Tình nhịn cười, thì thào nói.
“OK, bây giờ, bọn mình bàn chính sự!” Làm động tác vuốt cằm, Bộ Nhu Nhi nghiêm trang nói.
“OK!” Gật đầu hưởng ứng, Tô Tiểu Tình cầm tay cô bạn, hỏi: “Bạn hiền, bà tính làm thế nào để mang tôi đi?”
“Vụ này cần có kế hoạch lâu dài. Dù sao nơi này cũng là hoàng cung, muốn ra muốn vào cũng không dễ, muốn đưa bà ra ngoài thì phải nắm giữ được thiên thời địa lợi nhân hòa.”
“Ai, thật rắc rối a~” Tô Tiểu Tình than thở.
Bộ Nhu Nhi bĩu môi: “Nếu bà sợ rắc rối, thế thì cứ tiếp tục ở đây làm mĩ nhân đi.”
“ Không chịu đâu!” Tô Tiểu Tình lắc đầu, vội vã nắm tay Bộ Nhu Nhi, hỏi: “ Bạn hiền, nói đi! Bọn mình nên làm cái gì bây giờ? Nói đi, tôi sẽ làm mà.”
“Bây giờ, đơn giản thôi, giúp tôi thu phục Thái hậu.” Cười tự tin, Bộ Nhu Nhi nói.
Bình luận