Xem trộm ở một góc an toàn, Bộ Nhu Nhi đang cực kì thích thú, cô nàng còn lẩm bẩm một mình. “Xem ra võ công hai tên này đều rất giỏi ha.”
Áo bào bị vứt sang một bên, cơ thể Hoàng Phủ Nam Ninh lộ rõ dưới ánh sáng mặt trời, một body siêu chuẩn. Không giống như những Vương tôn quý tộc khác, luôn thích sống một cuộc sống sung sướng an nhàn. Cứ nhìn những cú ra đòn dứt khoát đầy uy lực của Hoàng Phủ Nam Ninh thì biết, từ nhỏ hắn đã luyện võ. Chỉ tiếc đối phương là Tưởng Quân Bân, nên tất nhiên so với hắn thì chuyên nghiệp hơn nhiều. Hai người này đã giao đấu với nhau hơn mười chiêu, hiện tại Hoàng Phủ Nam Ninh dang ở thế hạ phong.
Không cam lòng chịu thua kém đối phương, Hoàng Phủ Nam Ninh dần mất bình tĩnh, những cú đánh ra càng dùng sức nhiều hơn.
Đối phương như vậy cũng khiến Tưởng Quân Bân gặp không ít khó khăn, hắn khá vất vả trong việc phòng thủ và tìm kiếm sơ hở của đối phương.
Sau một hồi, Tưởng Quân Bân cũng phát hiện ra điểm yếu của đối thủ.
Đang thích thú theo dõi trận đánh, cùng lúc, Bộ Nhu Nhi cũng phát hiện ra điều mà Tưởng Quân Bân mới thấy, nàng vội vàng kêu lớn: “Vương gia, cẩn thận bên phải!”
Hai đại nam nhân đang giao đấu nhất thời đều sửng sốt.
Kinh ngạc qua đi, Hoàng Phủ Nam Ninh xoay thân mình, nhanh chóng che lại sơ hở của mình.
Phía bên này, Tưởng Quân Bân vẫn còn đang tròn mắt nhìn về hướng Bộ Nhu Nhi, biểu tình như không thể tin nổi.
“Nhu Nhi, muội…” Sư muội bán đứng hắn…
“Không được nhìn! Không cho phép ngươi nhìn Vương phi của Bổn vương!” Tranh thủ cơ hội, Hoàng Phủ Nam Ninh tung cước đá vào chân đối thủ, rồi kế tiếp tung ngay một đấm vào bụng hắn.
“A..”
Tay ôm lấy vùng bụng bị đánh trúng, nhanh chóng thối lui về sau vài bước, Tưởng Quân Bân dựa lưng vào cây cột gần đó để trụ vững thân mình.
“Vương gia!” Nhanh chân chạy đến bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh, Bộ Nhu nhi kêu lên đầy lo lắng; “Người không sao chứ?”
“Bổn vương không sao.” Dù là may mắn, nhưng thắng vẫn là thắng, tâm tình của Hoàng Phủ Nam Ninh tốt lên không ít. Tay kéo Bộ Nhu Nhi lại gần mình, hắn dắt nàng tiến đến trước mắt Tưởng Quân Bân. Nhìn vẻ mặt cực kì đau khổ của Tưởng Quân Bân, hắn đắc ý cười. “Còn muốn đánh nữa không?”
Chau mày lại, đôi mắt buồn sâu thẳm của Tưởng Quân Bân đang nhìn Bộ Nhu Nhi, hắn đâu lòng hỏi nàng. “ Sư muội, vì sao?” Vì sao sư muội lại giúp Hoàng Phủ Nam Ninh, làm hắn thất thần, giúp tên đó thắng.
Bộ Nhu Nhi nhìn hắn, khẳng định. “Ta đã là người của Vương gia. Sinh là người của chàng, chết cũng là quỷ của chàng. Sư huynh, xin huynh hãy quên ta đi.”
Ọe….
Nói ra mấy lời này xong, Bộ Nhu Nhi rất muốn nôn luôn tại chỗ. Nàng thật không hiểu nổi, mấy bà diễn viên trên phim sao có thể nói ra mấy cái lời sến đến chết người này dễ dàng thế cơ chứ.
Nghe sư muội nhà mình nói vậy, thân hình nhất thời run rẩy, thiếu chút nữa thì Tưởng Quân Bân té ngã luôn.
Trên khuôn mặt của Hoàng Phủ Nam Ninh thì dạt dào đắc ý. Kéo Bộ Nhu Nhi lại gần mình hơn, tay quàng qua vai nàng. “Thế nào, đã nghe rõ chưa? Nàng đã quyết định cả đời này đi theo Bổn vương, Ngươi có còn gì muốn nói nữa không?”
“Ta…”Môi mím chặt, ánh mắt Tưởng Quân Bân trở nên ảm đạm.
“Nhu Nhi…” Ánh mắt yêu thương nhìn Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân dịu dàng hỏi nàng. “Muội còn nhớ lúc trước chúng ta đã thề hứa những gì không?”
A… Bộ Nhu Nhi chớp chớp mắt. Nàng mới xuyên đến đây, mấy chuyện lúc trước của thân thể này nàng đều không rõ. Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, mọi chuyện đều đã trôi qua rồi, giờ nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Muội đã gả cho Vương gia rồi, hiện giờ chàng đối xử với muội cũng rất tốt. Xin huynh hãy đi đi.”
Bộ Nhu Nhi miệng đuổi, lòng cầu khấn. Nàng đang mang một nhiệm vụ rất lớn nha, nên làm ơn đi đi mà đại ca. Mọi chuyện nàng mất công chuẩn bị chỉ vừa mới có chút chuyển biến tốt. dại ca đừng có mà tới gây sự chứ. Đại ca muốn nói chuyện yêu đương với tiểu muội đây… không thành vẫn đề. Nhưng chịu khó đợi tiểu muội đây giải quyết xong viêc đã, hiện giờ thực sự muội đây không có tâm trí để cùng đại ca chơi cái trò chơi ái tình này đâu.
“Nhu Nhi à…” Thân thể Tưởng Quân Bân run rẩy, đứng không còn vững vàng nữa. Đôi mắt hắn vẫn nhìn nàng quyến luyến không muốn ròi.
Nghe hai người đối đáp, Hoàng Phủ Nam Ninh lại một lần nữa muốn bốc hỏa.
“Người đâu! Tới đây!” Hắn quát lớn.
“Thưa Vương gia..” Bốn năm gã sai vặt theo lời hiệu triệu của Hoàng Phủ Nam Ninh vừa chạy vừa ngã nhanh chóng trình diện trước mặt hắn.
“Lôi tên này ra ném ra khỏi phủ cho ta! Không bao giờ được cho hắn bước vào Vương phủ này nữa!”
“Vâng, thưa Vương gia.”
Mấy gã sai vặt tuân lệnh. Hai tay bọn họ mới chỉ chạm tới vạt áo Tưởng Quân Bân đã bị hắn đá bật ra.
“Chỉ bằng mấy kẻ này mà cũng muốn bắt ta sao?” Lạnh lùng nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh, Tưởng Quân Bân khẽ quát.
Sắc mặt tối đen, Hoàng Phủ Nam Ninh quát: “Tưởng Quân Bân! Ngươi còn dám làm càn trước mặt Bổn vương sao! Mặc kệ ngươi là Đại tướng Biên quân gì gì đó, ngươi có tin Bổn vương đưa ngươi đi Tây thiên gặp Phật tổ hay không?”
“Bản lĩnh của Vương gia thuộc hạ đương nhiên là biết.” Khóe miệng kéo ra mộ nụ cười khổ, đôi mắt Tưởng Quân Bân vẫn lưu luyến nhìn Bộ Nhu Nhi. “Nhưng, vì sư muội…”
“Không được nhìn nàng nữa!” Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận gầm lên, tay kéo Bộ Nhu Nhi giấu ra sau lưng mình.
“Vương gia.” Nhẹ kéo kéo ống tay áo hắn, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng, cận thận đề nghị. “ Ngài cho thiếp nói mấy câu với sư huynh nhé?”
“Không được!” Hoàng Phủ Nam Ninh hung ác cự tuyệt. “Người đâu, gọi toàn bộ Hộ viện của Vương phủ tới đây. Dù có phải khiêng, cũng phải ném tên này ra ngoài Vương phủ cho ta!”
“Không cần phải làm vậy.” Giơ tay chặn lại mệnh lệnh ấy, Tưởng Quân Bân cao giọng nói: “Không phiền Vương gia phải mất công, thuộc hạ tự mình rời đi.”
“Thế thì cút!”
Dịu dàng nhìn Bộ Nhu Nhi, Tưởng Quân Bân nói với giọng quyết tâm. “Sư muội, huynh biết những lời muội vừa nói đều không phải do muội thật tâm muốn nói ra. Muội yên tâm, sư huynh sẽ không buông tay, huynh nhất định sẽ mang muội rời khỏi nơi này, cùng nhau cao chạy xa bay.
Bình luận