Lễ vật lại mặt là từ phía nhà chồng đưa ra, lễ vật chuẩn bị vô cùng phong phú, mặc dù nói phía nhà mẹ đẻ Nhược Vi hiện tại chỉ có hai vị đệ đệ còn khá nhỏ cũng không có bất cứ một người thân ruột thịt lớn tuổi nào còn lại, thế nhưng Nhược Vi lúc này đặc biệt rất khẩn trương muốn gặp được bọn họ.
Ngồi lên xe ngựa về biệt viện của Liễu gia, trong xe ngựa, Hiên Viên Hạo ôm Nhược Vi thật chặt vào trong ngực, kể từ khi được ăn mặn, ăn được Nhược Vi – một khối thịt mỹ vị này vào trong miệng xong, Hiên Viên Hạo mỗi lần cùng Nhược Vi đi chung với nhau liền không cầm được trong lòng ngứa ngáy, tối ngày hôm qua hai người dĩ nhiên là lại một phen hô mưa gọi gió.
Nhược Vi chỉ nhớ rõ mình cuối cùng không chịu nổi mà ngất đi, sau đó giữa lúc mơ mơ màng màng cảm thấy Hiên Viên Hạo vẫn còn đang nằm ở trên người mình cày cấy.
Nhược Vi nằm ở trong ngực Hiên Viên Hạo nghỉ ngơi dưỡng thần một chút, thời điểm rời giường buổi sáng Nhược Vi chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, thiếu chút nữa chân mềm nhũn mà ngã xuống dưới giường.
Đường phố Kinh Thành dĩ nhiên là thích hợp cho xe ngựa di chuyển, Nhược Vi tựa vào trong ngực Hiên Viên Hạo, rất nhanh lại ngủ ta đi, Hiên Viên Hạo áy náy nhìn đôi mắt có chút quần thâm xanh nhàn nhạt của Nhược Vi, đều do mình, vừa nhìn thấy Nhược Vi liền hóa thân thành sói đem Nhược Vi ăn sạch sành sanh.
Nhưng ai bảo lực ảnh hưởng của Nhược Vi đối với mình lại lớn như vậy, Hiên Viên Hạo cảm giác được rất rõ rằng chỉ cần mình gặp Nhược Vi, cái gì Nhược Vi cũng không cần làm, mình sẽ rất nhanh chóng nộp khí giới đầu hàng.
Rất nhanh, xe ngựa đã đến cửa lớn của biệt viện Liễu gia, một gã sai vặt đang bên ngoài ngó dáo dác, xa xa nhìn thấy một chiếc xe ngựa hướng biệt viện mà đến, gã sai vặt vội hướng vào trong mà hô lên. “Tiểu thư cùng cô gia đã về.”
“Tỉnh, Nhược Vi, đến biệt viện rồi.” Hiên Viên Hạo nhẹ giọng hướng Nhược Vi còn đang ngủ kêu gọi.
“Ưm, đến rồi! Hạo ca ca tóc của ta cùng với quần áo không có rối loạn gì chứ!” Nhược Vi nghe đến biệt viện, lập tức tinh thần liền phấn chấn lên.
“Không có loạn” Nói nhẹ qua câu rồi hôn một chút lên đôi môi của Nhược Vi, lại kéo một lọn tóc lạc hướng vắt qua sau tai Nhược Vi.
Hai người xuống xe ngựa, phát hiện Thụy ca cùng Đào Đào còn có Quái lão đầu cùng người một nhà Nhạc tiên sinh đang đứng ở cửa chờ hai người đến, Nhược Vi nhìn những người không thể quen thuộc hơn được nữa trước mắt, lệ nóng doanh tròng.
“Tỷ tỷ, Thụy ca ( Đào Đào) rất nhớ tỷ, sao bây giờ tỷ tỷ mới trở về, Thụy ca ( Đào Đào) đã chờ tỷ tỷ rất lâu rồi đó.” Thụy ca cùng Đào Đào thấy Nhược Vi liền chạy lên trước ôm Nhược Vi nói.
“Tỷ tỷ cũng rất muốn gặp Thụy ca cùng Đào Đào, hai ngày nay các đệ có nghe lời hay không, có ngoan ngoãn ăn cơm không?” Nhược Vi ôm chặt lấy Thụy ca cùng Đào Đào, cảm xúc có chút không ổn định.
“Tỷ tỷ, Thụy ca ( Đào Đào) hai ngày nay đều rất nghe lời, cũng rất ngoan ngoãn ăn cơm.”
Hiên Viên Hạo thấy thê tử của mình bị người khác chiếm đoạt đi, mặc dù nói người nọ là Tiểu Cữu Tử (em vợ) của mình! Nhưng sự tham muốn giữ lấy của Hiên Viên Hạo vô cùng mạnh mẽ nên liền làm bộ trong lúc lơ đãng đã xen vào giữa mấy tỷ đệ, đem Nhược Vi ôm vào trong ngực mình.
“Ngày mai Thụy ca cùng Đào Đào đã có thể đi theo chúng ta cùng nhau trở về phủ, đừng đau lòng nữa, về sau ba tỷ đệ các nàng sẽ không phải chia ra nữa, đứng ở bên ngoài này rất không thích hợp, hay là trước tiên vào phủ đi đã! Tất cả mọi người cũng đã gặp nhau rồi, có chuyện gì vào phòng lại nói.”
“Ừ, chúng ta đi vào trong đi!” Nhược Vi nghe Hiên Viên Hạo, nói lời xin lỗi rồi cười cười, mình quả thật không nên đứng ở trước mặt mọi người mà khóc, nếu như bị người bên phía đối địch của Hiên Viên gia nhìn thấy, không tránh được sẽ liên lụy danh tiếng của Hiên Viên gia…
Sau đó lôi kéo hai người đệ đệ đi vào biệt viện, tòa nhà được mua dùng để làm biệt viện ở Kinh Thành cũng không đặc biệt già, cũng là sau khi Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đính hôn mới đặt mua tòa nhà này.
Bình luận