Sau khi thư viện nhận được tin tức thì toàn thể học trò đều vui mừng, cho thấy học trò của Nhược Thủy thư viện đều có thể tỏa sáng.
Từ đó, danh tiếng của Nhược Thủy thư viện lại càng vang dội. Người tới xin học càng ngày càng nhiều, nhưng thư viện vẫn luôn giữ vững nguyên tắc của mình. Họ không tùy tiện nhận học trò, phải biết là bất kỳ học trò nào đều được Nhược Vi lựa chọn rất kĩ.
16 học trò đều đã có thân phận đồng sinh, cho nên họ phải chuẩn bị cho kì thi kế tiếp.
Sau khi biết mình đậu, 16 học trò này cũng không vì vậy mà kiêu ngạo. Thư viện cũng không vì vậy mà đối xử khác biệt với họ.
Điều này càng làm cho học trò trong thư viện tin tưởng. Cho dù họ có thân phận như thế nào thì thư viện vĩnh viễn vẫn sẽ đối xử với họ ngang bằng nhau.
Nhưng mà phần thưởng thì vẫn phải có. Dù sao có phạt thì cũng phải có thưởng, như vậy mới khích lệ tinh thần cầu tiến của mọi người.
16 học trò này lớn có nhỏ có. Lớn nhất thì mười mấy tuổi, nhỏ nhất thì bảy tám tuổi. Mấy người lớn tuổi là vì gia đình thiếu tiền nên đi học trễ.
Thời đại này thi cử không hạn chế tuổi tác, chỉ là chỉ con trai mới được đi thi. Còn con gái thì không, thời đại này rất hà khắc với nữ giới.
Nhược Vi có thể sống như vậy không phải là chuyện dễ dàng. Nhược Vi có đầy đủ thực lực, có núi dựa to lớn. Có rất nhiều người bàn tán ra vào với cách làm việc của nàng, nhất là ở kinh thành.
Nhưng người ở Liễu gia thôn rất thuần phác, quan trọng nhất là Nhược Vi là người ở đây nên họ cũng dễ dàng chấp nhận hơn.
Bãi nước bọt ở kinh thành có thể dìm chết người. Tác phong làm việc của Nhược Vi luôn bị người ở đấy đem ra bàn tán. Dĩ nhiên là do họ ghen tỵ với nàng.
May mắn là trưởng bối trong nhà không hề có tư tưởng cổ hủ, ngược lại còn yêu thương Nhược Vi nhiều hơn trước.
Đối với việc Nhược Vi làm, trưởng bối trong nhà đều ủng hộ nàng.
Nhược Vi nghĩ tới lúc trước nàng còn lo lắng khi gặp mẹ chồng thì cảm thấy buồn cười. Mẹ chồng là người tốt như vậy, nàng cần gì phải suy nghĩ nhiều chứ.
Bây giờ Nhược Vi đã hoàn toàn hòa nhập vào cuộc sống ở Hiên Viên gia. Kiếp này nàng đã định là sẽ ở đây.
Lại sắp tới kì thi rồi, đồng sinh học trò lại phải khổ công học tập.
Một tháng sau chính là kì thi viện, địa điểm vẫn là Châu Phủ. Tất cả đồng sinh học trò đều tập trung vào học hành, thỉnh thoảng họ sẽ đi luyện võ.
Quy tắc cảu thư viện là học trò nào cũng phải học võ, ít nhất là để rèn luyện thân thể để không bị bệnh tật.
Sau một thời gian, học trò trong thư viện đều tự giác đến Luyện Vũ Tràng để huấn luyện, vì vậy học trò của Nhược Thủy thư viện sau khi ra ngoài thân thể đều cường tráng.
Kể từ khi nhập học đến nay chưa có học trò nào ngã bệnh.
Bình thường thư viện còn tổ chức cho học trò đi dã ngoại, rèn luyện năng lực sống bên ngoài.
Những thứ học được ở Nhược Thủy thư viện tuyệt đối có thể xài được cả đời.
Nhược Thủy thư viện là một nơi không sợ cường quyền, là nơi phân rõ phải trái, là một nơi rèn luyện nhân tài, là một nơi ấm áp.
Thời gian trôi qua thật nhanh, 16 đồng sinh học trò kia cũng được thư viện chi trả chi phí đi thi.
Mấy thầy giáo trong thư viện cũng rất nhàn hạ, so với trước kia, cuộc sống của họ vui vẻ hơn nhiều.
Họ dần dần yêu thích Nhược Thủy thư viện, thật đúng với tâm ý của Nhược Vi.
Nhược Thủy thư viện trừ mấy thầy giáo lão làng, mấy thầy giáo còn lại cũng là người học thức uyên bác. Trong đó có nhiều người vì ngưỡng mộ mấy đại tiên sinh mà tới. Đương nhiên là Nhược Vi rất chào mừng, chỉ cần có người thì chắc chắn có chỗ dùng được.
Ai ai cũng càng lúc càng thích Nhược Thủy thư viện, ở đây vừa có thể trao đổi với thầy giáo mình thích vừa có việc để làm, hơn nữa hoàn cảnh ở đây lại rất tốt.
Vì vậy cho tới bây giờ, ai nấy cũng đều một lòng dốc sức vì Nhược Thủy thư viện, không học trò nào muốn rời khỏi đây, trừ phi là kẻ ngu.
Bình luận