Mọi người mới vừa ngồi xuống, Long Bá Thiên liền giống như gió chạy vào ngồi ở bên cạnh Hiên Viên Hạo, làm mọi người trong phòng sợ hết hồn, vừa rồi hắn trở lại cùng Nhược Vi nói nhìn thấy xe ngựa tới rồi đi về phòng mình, bây giờ lại chạy tới tham gia náo nhiệt.
Đột nhiên Hiên Viên Hạo thấy bên cạnh một lão nhân ngồi cạnh, thấy bộ dạng mấy người Nhược Vi mặt thấy nhưng không thể trách, thì biết rõ người này là bọn họ quen, vì vậy cũng không có động tác gì không thoả đáng, ngược lại làm cho A Phúc đứng ở sau lưng Hiên Viên Hạo sợ không nhẹ.
Cặp mắt sác bén của Long Bá Thiên nhìn chằm chằm Hiên Viên Hạo, ngay cả người tính tình như Hiên Viên Hạo cũng có cảm giác là lạ, A Phúc thì càng không cần phải nói rồi, vẫn chưa có người nào dám dùng ánh mắt này quan sát thiếu gia nhà mình đâu. Lão nhân gia này thế nhưng nhìn thiếu gia nhà mình như vậy, nhưng khi nhìn vẻ mặt thiếu gia không có bất mãn, chỉ là sắc mặt nhìn hơi là lạ mà thôi.
Hiên Viên Hạo cũng cảm thấy khí thế người bên cạnh rất cường đại, kỳ quái nhà Nhược Vi sao đột nhiên có một người như vậy, thoạt nhìn có vẻ là người quen. Vừa nghĩ tới trong khoảng thời gian này mình không có ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, tâm tình cũng có chút buồn bực.
Nhược Vi đem chè đậu xanh ướp đá chia làm mấy phần, A Phúc và phu xe Hiên Viên Hạo dẫn theo cũng có phần, mấy người Hiên Viên Hạo một đường chạy về, thời tiết lại nóng, ăn không ngon, ngủ không ngon, nước mang theo đều là nóng, lúc này có một chén chè đậu xanh lạnh đặt ở trước mặt, quả thực là chuyện hạnh phúc không sao tả.
Hiên Viên Hạo thấy chè đậu xanh trong lòng cảm thấy ấm áp, nghĩ thầm Nhược Vi đối với mình thật tốt.
Long Bá Thiên thấy tiểu tử này cũng không tệ, xứng với nha đầu Nhược Vi, vì vậy ánh mắt cũng nhu hòa một chút.
“Quái lão đầu, vị này là Hiên Viên Hạo, ông chủ Túy Tiên Lâu, Hạo ca ca, đây là Quái lão đầu, về sau vẫn ở nhà ta” Nhược Vi thay bọn họgiới thiệu.
Hiên Viên Hạo nghe được Nhược Vi giới thiệu, khóe miệng giật giật, có chút không biết nên phản ứng ra sao, mà Long Bá Thiên nghe được Nhược Vi giới thiệu như vậy, thiếu chút nữa liền từ trên băng ghế nhảy dựng lên mắng chửi người rồi, nhưng khi nhìn đến nét mặt như cười như không của Nhược Vi nhìn mình, lại có chút không xác định, nói không chừng lại không làm món ngon cho mình ăn.
Không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống cơn tức trong lòng, gương mặt miễn cưỡng, cũng không nói thêm gì.
Mà A Phúc nhìn cách bọn họ ở chung cảm thấy thú vị, người lớn tuổi như vậy thế nhưng nghe lời của một tiểu cô nương, thật sự là ngạc nhiên. Về sau A Phúc sẽ từ từ quen với tình huống này.
Thấy hai người bởi vì chính mình giới thiệu sắc mặt thay đổi, một bụng buồn cười không dám cười, muốn giận không dám giận, Nhược Vi cảm thấy rất đắc ý.
Nhược Vi nhìn vẻ mặt Hiên Viên Hạo có chút mệt mỏi, bảo hắn đi vào phòng khách nghỉ ngơi một chút, cũng chuẩn bị cho A Phúc và phu xe kia một chỗ nghỉ.
Sau khi đuổi mọi người đi nghỉ ngơi, cầm hộp quà Hiên Viên Hạo tặng cho mình trở về phòng, hộp rất nhiều, không biết hắn mang theo những thứ gì trở về.
Đem đồ vật đặt trên bàn, mở từng cái ra xem.
Phần lớn là chút đồ trang sức này nọ bất quá kiểu dáng rất đặc biệt, nhìn qua chỉ biết rất đắt tiền, Nhược Vi đối với những thứ này cùng tiền cũng cảm thấy rất hứng thú.
Cho đến khi mở ra cái hộp lớn thì Nhược Vi vui mừng thiếu chút nữa cầm mấy thứ trong tay vứt xuống, bên trong là một chứa đầy hạt giống, đều là hiếm thấy, lại hoàn toàn là vật mình cần nhất, nhớ rõ là mình quả thật nhờ hắn tìm giùm mình những hạt giống hiếm. Không ngờ hắn còn nhớ rõ. Trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Hưng phấn nhìn lại lần nữa, xác định tất cả đều là thật, mới đem cái hộp thận trọng đóng lại, bỏ vào trong không gian, những thứ đồ trang sức kia thì giữ lại chút ở trong phòng, những thứ khác thì bỏ vào trong không gian.
Thấy những thứ này, tâm tình Nhược Vi lúc này tốt vô cùng, quyết định tối hôm nay nhất định phải khao Hiên Viên Hạo một bữa ngon, làm nhiều món hắn thích ăn, tâm tình hôm nay của mình rất tốt, cũng làm cho Quái lão đầu và hai đệ đệ món họ thích ăn!
Bình luận