“Phi phi phi! Đúng là miệng quạ đen, hết chuyện để nói sao.” Giản Tiểu Bạch lắc lắc đầu: “Mạc Tử Bắc, anh mau trả điện thoại lại cho tôi đi!”
Tử Bắc vẫn nằm yên. Thật ra Giản Tiểu Bạch biết anh đã thức: “Anh đừng có mà giả chết, mau trả điện thoại lại cho tôi!”
“Không trả! Không phải đã nói là ném đi rồi sao?” Mạc Tử Bắc vẫn nhắm mắt lại.
Giản Tiểu Bạch dứt khoát ngồi xuống cạnh giường, lấy điện thoại của anh: “Mạc Tử Bắc, anh không trả phải không?”
Cô đi đến mở cửa sổ ra, thò bàn tay cầm điện thoại ra bên ngoài. “Không trả điện thoại cho tôi thì tôi sẽ ném nó xuống!”
Mạc Tử Bắc mở mắt, nghiêng người, một tay chống đầu nhàn nhã tự đắc nhìn cô: “Tùy em. Anh không ngại.”
Giản Tiểu Bạch nhíu mày. “Vậy mau trả điện thoại lại cho tôi!”
Mạc Tử Bắc tao nhã nói: “Được thôi, lại đây lấy lòng anh nếu anh cao hứng nói không chừng sẽ trả điện thoại cho em.”
Giản Tiểu Bạch trừng mắt nhìn anh một cái, người đàn ông này cơ bắp trên cánh tay nhìn rắn chắc, cơ thể nở nang nhìn cũng rất khỏe đẹp những lời anh nói ra lại trắng trợn như vậy. Nhưng cho dù trắng trợn anh cũng nói rất tự nhiên như thể là một thân sĩ vậy. Giản Tiểu Bạch tuy rằng đã cùng anh xảy ra vô số lần kích tình vẫn là nhịn không được đỏ bừng mặt.
“Tôi sẽ kể chuyện cười cho anh, nếu anh nghe mà có thể cười thì chứng tỏ anh thấy vui. Được không?” Trong đầu cô vừa nghĩ ra một biện pháp như vậy.
“Ờ!” Mạc Tử Bắc cười nói. “Nếu anh mà không cười thì điện thoại cũng đừng hòng mà lấy được.”
“Ơ!” Anh đồng ý nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy chuyện cười của cô chưa chắc sẽ khiến anh cười. Nuốt nuốt nước miếng cô kiên trì bắt đầu kể:
“Chuyện kể rằng có một công nhân làm thịt dê bị điều đi làm công nhân hoả táng, chưa được vài ngày đã bị đuổi, ha ha a.” Còn không kể xong tự cô đã cười trước.
Mạc Tử Bắc mặt không chút thay đổi nhìn cô, trong đôi mắt đẹp bừng lên ngọn lửa rực cháy, Giản Tiểu Bạch biết ngọn lửa kia đại biểu cho cái gì. Cô nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Anh đoán anh ta vì sao lại bị đuổi?”
“Vì sao?” Mạc Tử Bắc phối hợp hỏi, còn đáp án thật ra anh đã biết từ lâu.
“Bởi vì lần nào anh ta cũng đều hỏi thân nhân người chết: Mọi người muốn nướng chín mấy phần? Ha ha ha ha anh nói có buồn cười hay không?” Giản Tiểu Bạch ôm bụng cười to.
Còn Mạc Tử Bắc thì hoàn toàn không có phản ứng gì, anh ho khan một tiếng: “Uhm! Kể xong chưa?”
“Anh không cười?” Nụ cười của Giản Tiểu Bạch cứng đờ trên mặt. “Vì sao?”
“Bởi vì một chút cũng không buồn cười!”
“Gì! Không đâu! Ai nghe xong cũng cười hết.”
“Ai? Là ai?”
“Anh Hùng, Hiểu Tình, anh Thiếu Khanh, Tiểu Trần, bọn họ đều cười hết.” Giản Tiểu Bạch không rõ là chuyện cười của cô không hay, hay là Mạc Tử Bắc căn bản căng mặt không cười. “Anh cố ý không cười!”
“Em không cần phải chơi xấu! Điện thoại nếu em muốn thì hiện tại anh có thể suy nghĩ. Lại đây.” Anh ngoắc ngoắc ngón tay, ánh mắt tà ác nhìn thẳng chằm chằm vào người cô từ trên xuống dưới một lần. Anh nheo đôi mắt tràn ngập nguy hiểm. “Lại đây!”
Giản Tiểu Bạch lui về phía sau, đụng phải cái bàn ở phía sau thiếu chút nữa là ngã xuống, Mạc Tử Bắc xốc chăn nhảy xuống giường, rất nhanh vươn dài cánh tay ôm lấy cô, đưa cô vào lòng mình. Giản Tiểu Bạch đã cảm nhận được anh nóng hầm hập đụng vào cô. Trên mặt cô lập tức bay lên hai luồng hoa hồng.
“Mạc Tử Bắc, anh nên đi làm đi thôi! Nếu không đi công ty của anh sẽ đóng cửa mất.” Thời điểm mấu chốt cô lại mang chuyện công ty mà đổi lấy việc đàn ông phải làm.
“Công việc quan trọng, anh đừng để nhi nữ thường tình cản trở, nếu không sẽ có lỗi với liệt tổ liệt tông!”
“A!” Mạc Tử Bắc cười khẽ ra tiếng, cô muốn trốn khỏi sự dây tình ái của anh, không có cửa đâu. Từ sau lưng, anh xoay mặt của cô qua, cúi mặt xuống hôn lấy môi cô.
Một cơn run rẩy nghiêng ngả đất trời xẹt qua toàn thân Giản Tiểu Bạch, cô chỉ cảm thấy hồn mình cũng bị đem đi mất. Trong nháy mắt khi hai người dán vào nhau không hiểu sao liền giống như có ngọn lửa thiêu đốt toàn thân cô. Đương nhiên đây là một buổi sáng dịu dàng mà đa tình.
Rốt cuộc cũng được ăn no, Mạc Tử Bắc từ phía trên tủ treo tường lấy ra một chiếc điện thoại ném cho cô. “Không được lén gọi điện thoại ở sau lưng anh, bằng không anh còn tịch thu nữa.”
Giản Tiểu Bạch kinh hãi. “Tôi muốn gọi điện thoại cho phụ nữ cũng không được sao? Chuyện phụ nữ chúng tôi với nhau chẳng lẽ cũng phải báo với anh à?”
“Em tốt nhất đừng giở trò quỷ, bằng không đừng trách anh mạnh tay!” Mạc Tử Bắc đi ra ngoài còn cảnh cáo một câu.
Giản Tiểu Bạch nhìn theo bóng dáng anh cao lớn mà làm cái mặt quỷ. Sau đó gọi điện thoại khẩn cấp cho Lâm Hiểu Tình. Tút tút hai tiếng sau đó là giọng nói lo lắng của Lâm Hiểu Tình: “Tiểu Bạch, cậu ở đâu mấy hôm nay vậy?”
“Xin lỗi Hiểu Tình. Thiên Thiên không có việc gì chứ! Ngày nào cũng bị Mạc Tử Bắc quản nên mình không thể liên lạc được.”
“Thiên Thiên khóc đòi tìm cậu, đều được mình dỗ rồi. Nhưng hiện tại vấn đề khó giải quyết nhất là công ty Hùng Lập Tân sắp đóng cửa. Liên tục một tuần không có công việc, không biết là thế lực nào can thiệp. Mình cũng gấp muốn chết mà anh ấy không hề sốt ruột nói đóng cửa thì mở lại cái mới.”
“Sao! Đến một hợp đồng cũng không có sao?” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi.
“Không có, hiện tại đã đình trệ hơn một tuần. Hùng Lập Tân cũng không biết đi làm cái gì, rõ ràng không có công việc nhưng anh ấy vẫn bận muốn chết. Có phải anh không muốn mình lo lắng không?”
“Anh ấy có nói là ai giở trò quỷ hay không?”
“Có, hình như là cái gì Doãn thị?”
“!” Giản Tiểu Bạch nghe thấy tên Doãn thị liền ngây dại. Vẫn là có liên quan tới Mạc Tử Bắc, anh dám để Doãn Đằng Nhân đi phá hoại Phong Trì.
“Mình biết rồi. Hiểu Tình, mình biết phải làm sao rồi.”
Không đợi Lâm Hiểu Tình nói xong cô liền cúp điện thoại, vội vàng chạy đi.
“Mạc Tử Bắc, anh thật khốn kiếp!” Cô đứng ở phòng khách rống to: “Anh là đồ khốn. Anh dám để cho Doãn Đằng Nhân đi phá công ty của anh Hùng. Anh có biết anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi không, nếu không có anh ấy tôi và con trai anh có thể đã sớm chết đói rồi!”
Mạc Tử Bắc cứng đờ: “Con trai anh?”
“Con trai của anh! Chết tiệt tôi đã sinh con cho anh. Là anh Hùng và vợ anh ấy cũng là bạn tốt Lâm Hiểu Tình của tôi đã cho tôi công việc, ở vào lúc tôi cực khổ nhất đã cho tôi điểm tựa. Tên khốn nạn như anh lại phá hoại công ty. Hu hu anh nói đi, có thật vậy không?”
“Em sinh con cho anh?” Mạc Tử Bắc khó có thể tin được tiến lên ôm lấy vai cô, sức mạnh đó lớn đến mức làm cho Giản Tiểu Bạch nhịn không được nhíu mày lại.
“Đúng vậy! Tôi nói cho anh biết! Đời này anh cũng đừng hòng gặp được con. Tôi nói rồi tôi muốn anh hối hận cả đời!” Cô lạnh lùng bỏ tay anh ra chạy vội tới phòng ngủ thay quần áo sau đó cầm di động cùng đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Ở huyền quan, Mạc Tử Bắc giữ chặt cánh tay của cô: “Tiểu Bạch đừng đi. Nói cho anh biết em thật sự sinh cho anh một đứa con sao? Con trai anh?”
Giản Tiểu Bạch lườm anh một cái vặn bung tay anh ra, lạnh lùng rời đi.
Bình luận