Vào lúc này điện thoại Mạc Tử Bắc lại vang lên. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Lâm Hiểu Tình: “Mạc Tử Bắc, đưa điện thoại cho Tiểu Bạch đi, tôi có chút việc!”
“Tìm em này!” Mạc Tử Bắc chỉ chỉ điện thoại.
Cô cục cựa người, cánh tay lại truyền đến một cơn đau đớn. Cô nhịn không được mà rên một tiếng: “Ai tìm tôi?”
“Lâm Hiểu Tình!”
Anh đưa điện thoại tới bên tai cô: “Tiểu Bạch. Mình với cậu nói mà Thiên Thiên không chịu nghe, buổi chiều cô gái bên nhà trẻ gọi điện tới nói nó đang khóc um sùm lên đấy!”
“Gì! Vậy phải làm sao?” Giản Tiểu Bạch dưới tình thế cấp bách thiếu chút nữa thì ngồi bật dậy.
“Bây giờ mình đi đón nó rồi dẫn nó đến gặp cậu được không?” Lâm Hiểu Tình hỏi.
“Nhưng mà mình phải làm sao, bây giờ mình không thể hoạt động được!”
“Không phải còn có ba của nhóc ở đó sao?” Lâm Hiểu Tình hỏi lại.
“Không phải chứ! Mình không muốn nhanh như vậy!”
“Mặc kệ, mình không giữ con trai cậu được nữa rồi. Giờ phải đi đón nó đây, cậu chuẩn bị sẵn sàng đi. Nửa giờ sau mình sẽ đưa đến.” Điện thoại cúp cái rụp.
Mạc Tử Bắc không nghe thấy các cô nói gì nên nhịn không được hỏi: “Sao thế?”
“Không có việc gì!” Giản Tiểu Bạch muốn chết quách cho rồi, cô không nghĩ Thiên Thiên sẽ cáu kỉnh đều do cô thả cậu nhóc lâu quá. Tên nhóc đó nhất định là giận rồi mới có thể không phối hợp như vậy.
“Lát nữa con anh sẽ tới!” Cô bày ra vẻ mặt rất không tình nguyện nói với anh.
“Thật hả?” Nỗi mừng rỡ như điên lan khắp gương mặt Mạc Tử Bắc.
Giản Tiểu Bạch nhìn mà không cách nào chịu nổi cái vẻ mặt đó của anh. Khuôn mặt tuấn tú lại có thể hiện lên vẻ rạng rõ của người làm cha.
“Khi nào vậy?” Mạc Tử Bắc theo bản năng sửa sang lại quần áo rồi chạy vào buồng vệ sinh soi gương, rửa mặt, nhìn khuôn mặt coi như đẹp trai trong gương mà bất an đi ra.
Giản Tiểu Bạch vẫn nhìn động tác của anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Anh đang làm cái gì vậy?”
“Con trai sắp tới không thể giản dị quá!”
“Xì! Nói cho anh biết này Mạc Tử Bắc, con tôi không phải người dối trá. Nó có đến đây tôi cũng sẽ không cho nó nhận anh! Anh từ bỏ đi!”
“Đừng tàn nhẫn như vậy em!”
“Tàn nhẫn không phải tôi mà là anh. Nhớ ngày đó tôi một mình mang thai mười tháng mới sinh ra nó, lúc đó anh ở đâu? Lúc ở cữ cũng là anh Thiếu Khanh, Hiểu Tình và anh Hùng chăm sóc cho tôi, anh thì làm được gì?” Con lớn rồi anh mới chạy tới nhận. Hức hức nhớ tới là lại thấy tủi thân, tủi thân quá!
“Anh xin lỗi!” Chuyện tới nay Mạc Tử Bắc ngoài xin lỗi cũng chẳng thể làm cái gì khác. “Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng lắm!”
Giản Tiểu Bạch bất tri bất giác rớt nước mắt, Mạc Tử Bắc ngẩn ra giúp cô lau nước mắt.
“Ố! Xem ra chúng ta đến không đúng lúc rồi!” Doãn Đằng Nhân đứng ở cửa cười nói nhưng trong giọng nói một chút áy náy cũng không có, ngược lại còn có ý nói là đến rất đúng lúc.
Mạc Tử Bắc xoay người nhìn anh ta cùng Túc Nhĩ Nhiên cầm một lẵng hoa lớn đứng ở cửa. Anh có chút xấu hổ cười cười: “Ngồi đi!”
Doãn Đằng Nhân chớp đôi mắt hoa đào, không ngồi mà đi tới nói với Giản Tiểu Bạch: “Cô Giản vừa khóc là trời đất cũng ảm đạm thất sắc theo.”
Giản Tiểu Bạch sụt sịt mũi, không nhìn anh ta, cô sợ mình sẽ nhịn không được mà chửi những lời khó nghe. Doãn Đằng Nhân dường như rất không biết điều còn từ bên cạnh lấy một cái di động ra đưa Giản Tiểu Bạch. “Đây là di động của cô Giản sao?”
Giản Tiểu Bạch giương mắt lên vừa nhìn liền thấy kinh ngạc. “Sao anh lại có cái này?”
Ôn Hướng Đình đã vứt di động của cô vào trong khe núi rồi mà.
“Tôi đã cho người định vị mà tìm được. Bây giờ thì vật quy nguyên chủ. Đã xóa hết dấu tích của hai người ở hiện trường có điều tôi không biết trên xe có vết máu của cô Giản hay không!”
“Sao?” Giản Tiểu Bạch kinh hãi: “Chắc chắn có. Tôi nhớ máu đã chảy xuống, hơn nữa ghế của chiếc taxi còn là màu trắng nữa. Vậy phải làm sao?” Cô đáng thương hỏi, cũng quên mất vừa rồi vẫn còn ghét tên gay này.
Doãn Đằng Nhân ngồi vào sô pha, chăm chú nhìn Túc Nhĩ Nhiên một cái: “Có cách gì không?”
Mạc Tử Bắc cầm chặt tay phải Giản Tiểu Bạch, phát hiện trong lòng bàn tay cô đã muốn ướt đẫm mồ hôi. Mọi người đều đang chờ Túc Nhĩ Nhiên trả lời. Không khí lập tức có chút căng thẳng, Giản Tiểu Bạch nhịn không được nhìn về phía Mạc Tử Bắc, anh cho cô một nụ cười kiên định. Giản Tiểu Bạch lập tức cảm thấy bên cạnh có một người đàn ông cao lớn thực hạnh phúc, thực vững chắc.
“Tôi sẽ nghĩ cách!” Túc Nhĩ Nhiên cúi đầu cất tiếng nói. Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Nhân, cậu không kiểm tra tình trạng trong xe sao?” Mạc Tử Bắc hỏi.
Doãn Đằng Nhân lắc đầu: “Lúc đó mình không đến kịp. Mình chỉ dựa theo tín hiệu chỉ thị mà tìm di động của cô Giản trước, đến lúc bọn mình quay lại thì cảnh sát đã đến.”
“Chuyện này rất khó giải quyết sao?”
Nghe được lời Mạc Tử Bắc nói, Giản Tiểu Bạch lại căng thẳng hẳn lên. “Vậy phải làm sao? Tôi có phải sẽ bị bắt vào tù không?”
“Không đâu! Em cũng không có giết người, hắn ta ba lần bốn lượt khống chế em, bọn anh còn chưa tính sổ. Không có việc gì đâu cho dù có việc thì không phải còn có anh sao?” Mạc Tử Bắc an ủi cô, ý muốn bảo vệ trong mắt rõ ràng ai cũng nhìn ra được.
Giản Tiểu Bạch gật đầu trong lòng kiên định hơn rất nhiều.
“Mẹ!” Lúc này giọng một cậu nhóc đáng thương từ cửa truyền đến.
Vẻ mặt Mạc Tử Bắc đột nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm cậu nhóc đang đứng ở cửa, nhịn không được kinh ngạc mở lớn miệng. Một lúc sau mới hô nhỏ: “Thiên Thiên?”
Giản Hạo Thiên đưa mắt nhìn hai chú trong phòng lại nhìn mẹ đang nằm trên giường, còn cả cái dì nhìn là lạ kia sau đó nói với Mạc Tử Bắc: “Chào chú!”
Nói xong cậu nhóc bỏ chạy tới chỗ Giản Tiểu Bạch, trong mắt ngân ngấn nước. “Mẹ, sao lâu vậy rồi mà mẹ không về nhà? Mẹ bị bệnh hả?”
Giản Tiểu Bạch trong lòng ngổn ngang, nước mắt lại rơi xuống: “Mẹ xin lỗi Thiên Thiên. Mẹ sai rồi. Mẹ làm Thiên Thiên buồn rồi phải không?”
Thiên Thiên lắc đầu ngoan ngoãn đi đến, leo lên ghế, nắm tay Giản Tiểu Bạch: “Mẹ bị bệnh mà. Mẹ Hiểu Tình nói cho con biết rồi.”
Mạc Tử Bắc toàn bộ đôi mắt đã ửng đỏ, trên mặt Doãn Đằng Nhân lại là vẻ kinh ngạc sửng sốt. Cửa phòng bệnh lại có hai người đi vào, là Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân.
“Nhóc con đã đến rồi đấy. Mạc Tử Bắc, anh định cám ơn chúng tôi thế nào đây?”
Mạc Tử Bắc từ trong yên lặng, kinh ngạc cực đại hồi phục lại tinh thần, còn chưa kịp trả lời Lâm Hiểu Tình thì đã ngồi chồm hổm ở ở trước mặt con trai.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên!” Anh hạ thấp giọng gọi, đây là con anh sao?
“Dạ thưa chú!” Thiên Thiên không rõ anh bị làm sao.
“Con còn nhớ chú không?”
Thiên Thiên gật đầu: “Cám ơn chú đã cho con đồ chơi!”
“Hai người đã gặp nhau?” Giản Tiểu Bạch gầm nhẹ.
Mạc Tử Bắc quay sang cô: “Đúng vậy!”
“Khi nào?”
“Lần trước ở công ty bách hóa anh đã tặng con một con gấu bông!”
“Anh chính là cái người hảo tâm đó?” Lâm Hiểu Tình kêu to.
Mạc Tử Bắc ngượng ngùng gật đầu.
“Chú, chú đã mua quà cho các bạn nhỏ trong cô nhi viện chưa?” Thiên Thiên kéo tay anh hỏi.
Bàn tay nhỏ bé của con trai nắm lấy bàn tay to lớn của anh, một luồng sóng kỳ lạ mạnh mẽ dâng lên trong lòng anh. Mạc Tử Bắc rưng rưng gật đầu: “Mua rồi! Thiên Thiên con ba!”
Anh từ trên ghế ôm chặt con mình vào trong lòng.
Bình luận