Mạc Tử Bắc giúp cô đắp cái chăn mỏng lên rồi ôm con lại nhỏ giọng nói với con trai: “Mẹ ngủ rồi. Bảo bối có muốn ngủ một giấc không?”
Thiên Thiên lắc đầu, ghé vào bên tai Mạc Tử Bắc nhỏ giọng hỏi: “Chú thật sự là ba con sao?”
Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Thiên Thiên có muốn ba là ba con không?”
Anh lấy câu hỏi thay cho câu trả lời. Con trai anh tuổi còn nhỏ như vậy đã biết suy nghĩ, điều này khiến người làm cha như Mạc Tử Bắc cảm thấy rất tự hào.
“Dạ!” Thiên Thiên gật gật đầu, khuôn mặt nhỏ bé cong lên một nụ cười thật lớn. Lại ghé vào bên tai anh nói: “Con thích ba!”
Cậu nhóc gọi mình là ba, Mạc Tử Bắc cảm động đến rơi nước mắt: “Con trai bảo bối, ba yêu con!”
Trên gương mặt bé bỏng của Giản Hạo Thiên ngập tràn hạnh phúc. Vừa rồi cậu nhóc vẫn thấy rất khó hiểu. Lần đầu tiên mẹ nhăn nhó như vậy, chú nói chú là ba mình, mẹ lại nói không phải nhưng là dáng vẻ hai người lại giống y nhau hại cậu nhóc tâm tính thiện lương rối rắm không thôi. Có điều mặc kệ có phải hay không cậu nhóc vẫn nhận chú này làm ba.
“Mạc!” Doãn Đằng Nhân lại đẩy cửa đi vào.
Mạc Tử Bắc nhanh chóng ra hiệu im lặng, buông Thiên Thiên ra: “Bảo bối con đến sô pha ngồi một lát đi. Một chút nữa ba sẽ trở lại.”
“Dạ!” Thiên Thiên ngoan ngoãn trượt xuống chân Mạc Tử Bắc, chạy đến trên sô pha.
Mạc Tử Bắc đứng lên, nhỏ giọng nói với Doãn Đằng Nhân: “Chúng ta ra hành lang nói!”
“Ừ!” Doãn Đằng Nhân lui ra.
“Có việc gì hả?” Mạc Tử Bắc chau mày.
“Uhm ở ngoài hành lang không tiện. Như vậy đi bảo Tiểu Túc qua trông cô Giản với Thiên Thiên. Chúng ta qua phòng mình nói chuyện.”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc gật đầu.
Hai người đi qua phòng Doãn Đằng Nhân, Tiểu Túc đến phòng bệnh bên cạnh trông Giản Tiểu Bạch và Thiên Thiên. Đợi Tiểu Túc đi rồi, Doãn Đằng Nhân mới lén lút thò đầu nhìn ra ngoài cửa, Mạc Tử Bắc thấy vậy rất khó hiểu.
“Làm gì vậy?”
“Để mình nhìn xem Hùng Lập Tân có đi theo không.” Doãn Đằng Nhân cẩn thận khiến Mạc Tử Bắc có chút buồn cười nhưng chuyện gần đây đúng là thực sự làm cho người ta khó hiểu, Doãn Đằng Nhân cẩn thận chút có lẽ cũng không có cái gì xấu.
Nhìn thấy không có tình huống gì, Doãn Đằng Nhân lúc này mới nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc, cậu không thấy là cái tên Hùng Lập Tân kia rất kỳ quái sao?”
“Kỳ quái thế nào?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Anh ta với cô Giản có cùng nhóm máu hơn nữa nhóm máu lại hiếm thấy như vậy. Còn nữa sau khi chuyện xảy ra, anh ta muốn mình đến phòng giám sát lấy băng ghi hình, cái dáng vẻ đó cậu không thấy anh ta giống một người chỉ huy sao? Giống như một quân vương cao cao tại thượng còn mình ngược lại giống một tiểu thái giám ngoan ngoãn giúp anh ta đi tìm. Đương nhiên đây không phải là mình tranh công, chỉ là mình thấy có chút kỳ quái thôi. Còn nữa anh ta là người đầu tiên nghĩ tới phim giám sát, đây là điều mà chúng ta đều không nghĩ đến. Có bạn ở cục cảnh sát nhưng vợ anh ta cũng không biết. Cậu nói việc này không phải kỳ quái sao?”
Mạc Tử Bắc suy nghĩ sâu xa một chút: “Cho nên cậu kết luận?”
“Anh ta là hình cảnh quốc tế!”
“Vừa rồi cậu không phải đã nói rồi sao?” Mạc Tử Bắc còn tưởng là có phát hiện gì mới. “Mình thấy anh ta không có khả năng là hình cảnh quốc tế mà hơi giống nhân viên tình báo nhưng nếu là nhân viên tình báo thì anh ta hoàn toàn có thể không biểu hiện ra ngoài. Anh nói cho chúng ta biết chuyện băng ghi hình, việc này không phải là làm bại lộ thân phận của mình sao? Còn việc cùng nhóm máu Tiểu Bạch ngược lại mình thấy đó là một sự trùng hợp. Có điều anh ta quả thật có gì đó khiến mình thấy rất kỳ quái.”
“Uh! Người này dù sao mình cứ nghĩ mãi không ra, nhìn thì rất tao nhã thỉnh thoảng cũng có thể có ánh mắt lạnh thấu xương, sự quan tâm đối với cô Giản nhìn lại có hơi quá mức.”
“Khoan!” Mạc Tử Bắc ngắt lời anh ta: “Sự quan tâm đối với Tiểu Bạch có hơi quá mức?” Anh ta hình như dừng lại ở câu này.
“Ngay từ đầu mình cũng thấy quan hệ của bọn họ không bình thường, nếu không phải hiểu lầm mình cũng sẽ không nghĩ Tiểu Bạch là tình nhân của Hùng Lập Tân. Nhưng mà hiện tại xem ra bọn họ không phải có quan hệ này nhưng mà sự quan tâm của Hùng Lập Tân đối với Tiểu Bạch đúng là rất khác thường. Còn nữa anh ta đối với việc công ty sắp đóng cửa mà biểu hiện vẫn độ lượng như vậy, bình thản như vậy. Đây mới là điểm khiến mình nghi ngờ trong lòng.”
Doãn Đằng Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì liền nói với Mạc Tử Bắc: “Đúng rồi, cậu bảo mình điều tra Mai Thiếu Khanh. Hai ngày nữa là có thể có kết quả. Mình đã nhờ người bạn bên Nhật điều tra rồi.”
“Ừ! Cái tên tiểu quỷ đó còn kỳ quái hơn cả Hùng Lập Tân.” Tầm mắt Mạc Tử Bắc dừng ở một chỗ nào đó trong phòng cố gắng nhớ lại mấy lần gặp Mai Thiếu Khanh.
“Kỳ quái thế nào?” Doãn Đằng Nhân có chút tò mò.
“Lạnh lùng giống như một sát thủ, vẻ mặt luôn không vui không giận nhìn không dễ tiếp cận. Bây giờ lại mất tích bí ẩn. Nếu thích Tiểu Bạch thì mình không tin anh ta sẽ từ bỏ được mà rời đi, nhưng mà anh ta lại bỏ đi hơn nữa đi một cách rất kỳ lạ.”
“À!” Doãn Đằng Nhân nhíu nhíu mày: “Có phải chúng ta nghĩ phức tạp quá không?”
Mạc Tử Bắc lắc đầu: “Không biết, mình cũng không nói rõ được. Mọi thứ dường như đều rất khó hiểu. Đúng rồi lúc mình mới từ nước ngoài về gặp được Tiểu Bạch thì một gã đeo mặt nạ bạc đã từng đến nhà trọ của mình. Thân thủ vô cùng tốt nhưng mà anh ta không có ác ý gì dường như chỉ là để cảnh cáo mà thôi.”
“Không phải chứ! Cảnh cáo cậu cái gì? Việc này cậu vẫn chưa nói với mình!” Doãn Đằng Nhân đột nhiên cảm thấy sự việc càng lúc càng thú vị. “Võ công rất tốt? Đúng là làm người ta chờ mong hai người động thủ? Cậu không đánh lại anh ta?”
“Không! Ngang sức thôi!” Mạc Tử Bắc suy nghĩ rồi lại nói: “Lúc đầu mình cũng không thấy mặt nạ bạc có cái gì đặc biệt, có lẽ chỉ là cố làm ra vẻ huyền bí. Nhưng mà lần đầu Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc lại xuất hiện một người mặt nạ vàng cứu cô ấy. Lần thứ hai bị Ôn Hướng Đình bắt cóc cũng chính là buổi sáng hôm nay mặt nạ vàng lại xuất hiện nhưng lại lái một chiếc Porche màu xám bạc không biển số. Hắn ta có súng, chính hắn đã cầm súng bắn chết Ôn Hướng Đình. Bây giờ yên tĩnh nghĩ lại mình thấy mặt nạ vàng với mặt nạ bạc có thể là cùng một người, hơn nữa đều là có quan hệ sâu đậm với Tiểu Bạch. Giống như là vệ sĩ của Tiểu Bạch vậy, nhưng mà mình chỉ là không hiểu nếu hai lần trước Tiểu Bạch gặp nguy hiểm mặt nạ vàng liền tới cứu, vậy vì sao chiều nay lại không thể cứu cô ấy chứ?”
“Uhm! Nguyên nhân những chuyện này mình cũng bó tay.” Doãn Đằng Nhân thấy rất tiếc, là đã bỏ lỡ nhiều chi tiết làm cho người ta suy nghĩ không ra như vậy.
“Vệ sĩ của cô Giản sao? Ha ha nếu cô ấy mà có vệ sĩ thì còn có thể chưa cưới mà đã sinh con cho cậu sao? Tám phần cậu đã sớm bị vệ sĩ của cô ấy xé thành tám mảnh rồi.
“Ừ! Nếu mà có vệ sĩ, mình có khả năng sẽ bị mặt nạ vàng cùng mặt nạ bạc đuổi giết mất rồi.” Mạc Tử Bắc tự giễu cười: “Mình nợ cô ấy quá nhiều!”
“A ha! Người như cậu rốt cuộc cũng có lương tâm, có phải chứng tỏ tương lai không xa, người nào đó sẽ đi vào cung điện tân hôn không?”
“Mình sẽ cho cô ấy một hôn lễ khó quên, có điều không biết cô ấy có chịu lấy mình không thôi. Mà hiện tại quan trọng nhất là loại trừ nguy hiểm, báo án chưa?”
“Báo rồi, khả năng hiện tại cảnh sát đang trên đường đến bệnh viện.”
“Vậy là tốt rồi phù! Người chiều nay muốn mưu sát Tiểu Bạch là ai chứ?” Mạc Tử Bắc lâm vào trầm tư vô hạn
Bình luận