Hóa ra toàn bộ quá trình là Thiên Thiên cùng Lâm Hiểu Tình chơi ở cửa, Thiên Thiên cầm kính viễn vọng nhìn về một hướng sau đó Lâm Hiểu Tình hình như nói với cậu nhóc một câu sau đó liền đi vào trong nhà. Mà ngay phía sau, một người cầm một cái kính viễn vọng khác ở bên cạnh cách đó không xa hướng về phía Thiên Thiên vừa đung đưa vừa đi. Vì tò mò cho nên Thiên Thiên chạy tới giơ kính viễn vọng trong tay mình, hình như có nói gì đó với gã kia, chỉ một giây sau đó Thiên Thiên bị gã bịt miệng, sau đó bị bế thốc lên sau đó biến mất ở khúc ngoặt hành lang, mà nơi đó là cái góc chết lại không có camera.
Điều đáng tiếc nhất là thiết bị theo dõi chất lượng quá kém không thể nhĩn rõ lắm diện mạo cụ thể của người đó, điều này làm cho Mạc Tử Bắc rất chán nản. Mạc Tử Bắc nhịn không được túm lấy áo nhân viên làm việc trong phòng giám sát: “Vì sao ở ngay trong bệnh viện xảy ra chuyện này, các người có thiết bị giám sát mà vì cớ gì lúc phát hiện đứa bé bị bắt đi mà vẫn không thể đúng lúc áp dụng các biện pháp ngăn chặn kẻ xấu?”
Mạc Tử Bắc tức giận lắc nhân viên công tác trong phòng giám sát.
Doãn Đằng Nhân giữ chặt anh nói: “Mạc, người này dáng người so với cái người chúng ta gặp khi lên trên lầu tòa nhà khám bệnh đó không giống nhau. Ít nhất phải có ba người tham gia lần bắt cóc này nhưng hiện tại chúng ta không biết bọn họ từ đâu tới. Hùng Lập Tân hình như nắm giữ thông tin mà chúng ta không biết.”
Mạc Tử Bắc suy sụp buông người nọ ra nói với Doãn Đằng Nhân: “Hiện tại băng ghi hình này gần như là không có ý nghĩa gì, chúng ta cũng không nhìn thấy Thiên Thiên bị đưa ra khỏi cửa chính, bãi đỗ xe hình như cũng không, chẳng lẽ vẫn ở trong bệnh viện này?”
“Có thể!” Doãn Đằng Nhân lôi anh ra khỏi phòng giám sát, hai người ở cửa bàn bạc một chút. Lúc này điện thoại Doãn Đằng Nhân đột nhiên vang lên. Anh ta nghe máy, nói nói mấy câu mà vẻ mặt bắt đầu có chút kỳ quái. Mạc Tử Bắc chờ anh ta nghe điện thoại xong cũng nhịn không được hỏi: “Sao vậy?”
“Kết quả điều tra Mai Thiếu Khanh đã có rồi, rất bất ngờ.”
“Mai Thiếu Khanh?” Mạc Tử Bắc giật mình trong lòng: “Thế nào?”
“Mai Thiếu Khanh mười ba tuổi mới trước chỗ chúng ta, trước mười ba tuổi ở Los Angeles, lúc mười một tuổi được lãnh đạo Lam bang, thế lực lớn nhất lúc ấy, cứu được. Sau khi trải qua huấn luyện, anh ta được đưa đến cô nhi viện này. Chuyện sau đó chúng ta không tra được.”
“Uhm!” Mạc Tử Bắc im lặng: “Anh ta từng gia nhập vào xã hội đen? Anh ta là cô nhi, mà thường cô nhi sau được cứu thì thường sẽ liều mạng trung thành với đại ca Lam bang. Lam bang?” Mạc Tử Bắc hình như đã từng nghe đến bang phái này.
“Không phải là vào một đêm mười lăm năm trước đã giải tán rồi sao? Nghe nói đại ca Lam bang Bộ Vân cũng đã chết rồi.”
“Đúng vậy! Thật không ngờ anh ta lại từng ở trong Lam bang. Người đàn ông ẩn nấu bên cạnh Giản Tiểu Bạch này thân phận thật sự là làm cho người ta mở rộng tầm mắt. Còn nữa cái tên Hùng Lập Tân kia có lẽ mình cũng nên điều tra anh ta một chút.” Doãn Đằng Nhân trên mặt hiện lên một tia giảo hoạt tươi cười.
Rất thú vị, mà càng thú vị anh ta càng thấy kích thích.
“Anh ta không phải thật sự trở về chứ?” Mạc Tử Bắc lại hỏi.
“Đúng vậy, ngày đó anh ta đúng là có quay về nhưng lại dùng một thân phận khác, tên trên giấy tờ là Bộ Tiên.”
“Bộ Tiên?” Mạc Tử Bắc lại ngây ngẩn cả người. “Cái tên đó và Bộ Vân có liên hệ gì sao?”
“Mình cũng đang nghĩ đến vấn đề này. Vì sao anh ta muốn dùng cái tên này? Cái tên Mai Thiếu Khanh không phải rất tốt sao? Bạn của mình đang điều tra gần đây Lam bang hình như có ý định gây dựng lại, bắt đầu khai chiến với Thanh bang, băng nhóm mười lăm năm trước đã tiêu diệt Lam bang nhưng cụ thể Lam bang có bao nhiêu người thì vẫn chưa rõ.” Doãn Đằng Nhân tự nhủ nói xong.
“Anh ta vừa đi thì Tiểu Bạch đã bị người ta mưu sát. Cậu nói xem chuyện đó có dính dáng gì đến Mai Thiếu Khanh không?” Mạc Tử Bắc đột nhiên hỏi. “Còn cả chuyện Lam bang gây dựng lại? Vì sao? Không phải đã giải tán sao?”
Trong đầu anh rất rối, con trai bị bắt đi, Tiểu Bạch đang nằm viện, còn chưa biết chuyện. Nếu cô mà biết thì anh thật sự sẽ không biết nói gì mà đối mặt, thật muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống. Một thằng đàn ông luyện Karate ba mươi năm mà ngay cả phụ nữ và con trai mình đều không bảo vệ được, thực làm cho người ta xấu hổ. Sắc mặt Mạc Tử Bắc không tự chủ được mà càng lúc càng âm trầm.
“Có lẽ mọi chuyện đều có liên quan đến anh ta đấy! Nhưng mà Hùng Lập Tân lại đang làm gì? Anh ta vì sao vẫn luôn có cái vẻ bình tĩnh như một đấng quân vương, thong dong như đang nắm giữ toàn cục. Mình thật sự rất ít gặp người như vậy.”
Hùng Lập Tân? Mai Thiếu Khanh? Tiểu Bạch? Lâm Hiểu Tình? Mặt nạ vàng? Mặt nạ bạc? Mạc Tử Bắc trong đầu hiện lên khuôn mặt những người này, anh bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra sau khi gặp lại Tiểu Bạch.
Bạn của Tiểu Bạch!
Mặt nạ vàng và mặt nạ bạc là ai?
Ai là người biết nội tình?
Trong đầu thật rối tinh lên.
Hai người mang tâm sự trở lại phòng bệnh, lại phát hiện Hùng Lập Tân đã trở lại đang im lặng, cởi áo khoác màu đen. Mạc Tử Bắc vừa định hỏi liền nhìn thấy từ vai phải đến trước ngực anh ta có một vết máu lớn, anh ta bị trúng đạn. Xem ra thương tích không hề nhẹ, cũng chảy rất nhiều máu.
Lâm Hiểu Tình hoảng hồn, vội vàng che miệng lại, thật lâu không dám lên tiếng chỉ đau lòng nhìn anh ta nhịn không được mà nức nở. “Ông xã, anh bị thương.”
Hùng Lập Tân lắc đầu: “Không sao, không nguy hiểm đến tính mạng.”
Lâm Hiểu Tình nước mắt lại lăn dọc theo hai má.
“Anh Hùng rốt cuộc sao lại thế này?” Mạc Tử Bắc lo lắng hỏi. “Trước hết vẫn nên mời bác sĩ đến cầm máu đã.”
Doãn Đằng Nhân tiến lại đưa mắt nhìn miệng vết thương của Hùng Lập Tân. “Bị súng bắn?”
Hùng Lập Tân gật đầu.
“Đúng là quái lạ. Gần đây sao mà đến cụ già cũng có súng lục vậy?”
“Đại khái là trùng hợp thôi. Thiên Thiên đang ở trong bệnh viện này, mọi người yên tâm, trước mắt không có việc gì đâu.” Hùng Lập Tân chỉ nói chuyện này.
Sau đó bác sĩ đến giúp anh ta gắp đầu viên đạn ra rồi đưa đến phòng mổ lấy viên đạn ra, sau đó lại khâu miệng vết thương lại.
Lâm Hiểu Tình rất lo lắng. Nhìn thấy Hùng Lập Tân đi ra khỏi phòng mổ nhỏ mà lòng cô như thắt lại. “Vừa mới truyền máu nhiều như vậy, bây giờ lại chảy nhiều máu như vậy ông xã…” Nói tới đây của cô nước mắt lại chảy xuống.
“Không sao!” Hùng Lập Tân sắc mặt đã trở nên tái nhợt, khóe môi cũng tái đi nhưng vẫn cười cười an ủi Lâm Hiểu Tình. “Không sao, anh khỏe lắm.”
“Rốt cuộc là sao?” Doãn Đằng Nhân đã chờ không nổi mà muốn biết đáp án vấn đề. “Anh Hùng, anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh biết rất nhiều chuyện chúng tôi không biết? Còn nữa sao anh lại bị thương?”
“Thiên Thiên vẫn ổn.” Hùng Lập Tân cười vẫn bình tĩnh như trước. Không trả lời câu hỏi của Doãn Đằng Nhân, bây giờ anh ta đã mệt lắm rồi.
“Anh đã thấy?” Mạc Tử Bắc đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương, anh không kịp hỏi nhiều chỉ muốn biết con trai hiện tại có ổn không.
“Đúng vậy, cậu bé đang ở ngay trong bệnh viện này. Có điều trước mắt đã bị đưa đi, tôi không biết cụ thể là bị chuyển đến phòng nào nhưng có thể chắc chắn là Thiên Thiên trong thời gian ngắn sẽ không sao.” Hùng Lập Tân an ủi anh.
“Anh biết nội tình!” Doãn Đằng Nhân lại quăng vào một câu.
Bình luận