Trong phòng im ắng, mọi người đều đang chờ đợi đáp án của Hùng Lập Tân, Lâm Hiểu Tình cũng căng thẳng đến nín thở. Cô cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Hùng Lập Tân nhìn chung quanh một vòng rồi cười nhạt nói: “Tiểu Bạch là con gái của đại ca Lam Bộ Vân. Tôi không biết mọi người đã từng nghe nói qua hay chưa, đây vốn là một bang phái của người Hoa?”
Mọi người đồng loạt kinh sợ. Mạc Tử Bắc trong lòng cả kinh, toàn bộ nét mặt đều hiện ra vẻ kinh ngạc, anh nghĩ là anh nghe lầm. “Cô ấy không phải là cô nhi sao?”
Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tiểu Bạch không phải là cô nhi nhưng sau đó lại thật sự trở thành cô nhi. Bộ Vân mười lăm năm trước bị súng bắn bị thương bởi vì không được cứu chữa kịp thời mà mưng mủ nhiễm trùng mà chết.”
“Vì sao anh lại biết những chuyện này?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu.
“Bởi vì tôi cũng từng ở trong Lam bang. Anh không phải đã điều tra Mai Thiếu Khanh sao?” Hùng Lập Tân hỏi lại.
“Ơ! Cái này anh cũng biết?” Doãn Đằng Nhân kinh ngạc há to miệng.
Mạc Tử Bắc nhìn Hùng Lập Tân thật sâu dường như muốn nhìn anh ta cẩn thận chút. Người đàn ông này hôm nay thật sự khiến anh phải chấn động. Lâm Hiểu Tình lại kinh hãi mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn cũng mở thật to.
“Ha ha không phải tôi biết mà là người khác biết, Mai Thiếu Khanh cũng biết.” Hùng Lập Tân cười đến vân đạm phong khinh, đến nói cũng như là kể chuyện của người khác.
“Ơ! Nói như vậy anh cùng Mai Thiếu Khanh đã biết nhau từ trước?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Không tôi cũng mấy năm gần đây mới biết. Tôi vẫn không biết Tiểu Bạch ở đây. Bảy năm trước tôi mới biết được chuyện này, mới biết được Bộ Vân có một cô con gái.”
“Mẹ Tiểu Bạch đâu?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Chết rồi!”
“Chết như thế nào?”
“Tự sát!” Hùng Lập Tân thở dài một hơi.
“Vì sao phải tự sát?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc la lên.
“Nói thì có lẽ không ai tin, Bộ Vân thật ra cũng không muốn sinh con nhưng mấy người phụ nữ đi theo anh ta thì đều rất muốn vì anh ta mà sinh con. Cuộc sống đường phố của anh ta quá mức phức tạp, quá mức nguy hiểm mà Bộ Vân cũng đắc tội quá nhiều bang phái, người thân của anh ta tất nhiên cũng trở thành đối tượng ám sát của người khác. Cho nên anh ta cam tâm tình nguyện không sinh con nhưng những người phụ nữ kia lại luôn vụng trộm sinh con cho anh ta, khi Bộ Vân biết cũng chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Tiểu Bạch được đưa về nước nuôi dưỡng là do mẹ cô ấy đã dùng mạng đổi lấy. Vì trốn tránh truy sát cũng là vì tình thế bắt buộc nhưng cuối cùng cô ấy vẫn an toàn trưởng thành.”
“Mai Thiếu Khanh đến bảo vệ Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc cuối cùng cũng có một chút ý nghĩ.
Hùng Lập Tân gật đầu: “Đúng vậy, anh đoán đúng đó. Mai Thiếu Khanh được Bộ Vân cứu nên đối với Bộ Vân rất là cảm kích mà Bộ Vân lại thấy Mai Thiếu Khanh là một người rất có tài cho nên đã huấn luyện anh ta hai năm. Vốn cũng không muốn để anh ta đến bảo vệ Tiểu Bạch nhưng Lam bang nội chiến, có người phản bội Lam bang, Bộ Vân lọt vào mai phục đành phải đem Tiểu Bạch phó thác cho Mai Thiếu Khanh.”
“Nhưng khi đó anh ta mới chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi. Bản thân anh ta còn bảo vệ không nổi mình làm thế nào mà bảo vệ Tiểu Bạch?” Mạc Tử Bắc có chút tức giận, Bộ Vân cũng quá hồ đồ.
“Ha ha! Đừng coi thường Mai Thiếu Khanh, anh không yếu ớt như anh tưởng vậy đâu. Mười ba tuổi anh ta có thể đồng thời giải quyết năm gã to con. Kỷ lục anh ta để lại đến Bộ Vân cũng rất bội phục.”
“Năm gã? Đồng thời giải quyết?” Mạc Tử Bắc có chút bất ngờ.
“Đúng là một nhân vật truyền kỳ.” Doãn Đằng Nhân hai tay khoanh trước ngực, nghiêm túc lắng nghe.
Còn Lâm Hiểu Tình lại một câu cũng không nói nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú của Hùng Lập Tân. Mãi đến hôm nay cô mới phát hiện cho tới bây giờ cô vốn không thực sử hiểu Hùng Lập Tân. Có lẽ cô nên một lần nữa nhận thức người đàn ông của cô một chút.
Túc Nhĩ Nhiên cũng lẳng lặng ngồi ở trên sô pha nghe rất nghiêm túc.
“Ư!” Một âm thanh mỏng manh ốm yếu truyền đến.
Tất cả mọi người sửng sốt đưa mặt nhìn nhau, Mạc Tử Bắc đi đến bên giường. “Tiểu Bạch em tỉnh rồi hả?”
Sắc trời đã nhá nhém, cô đã ngủ mấy tiếng nên sức khỏe nhìn như đã khôi phục một ít. Giản Tiểu Bạch mở to mắt rồi nhíu mày lại. “Thiên Thiên đâu rồi?”
Cô tỉnh lại chuyện đầu tiên cô hỏi lại là con trai. Mạc Tử Bắc sựng người, sắc mặt u ám hẳn, nhìn về phía Hùng Lập Tân cầu cứu. Hùng Lập Tân lắc đầu cũng đứng lên đi tới nói với Tiểu Bạch: “Không cần lo lắng, Thiên Thiên đi chơi với ông bà nội rồi. Vừa rồi em còn ngủ bọn họ đã đến. Vì rất thích cậu nhóc nên dẫn ra ngoài rồi.”
“Ông bà nội?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc, mặt nhăn nhanh mày nhìn về phía Mạc Tử Bắc, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc: “Ba mẹ của anh sao?”
Mạc Tử Bắc sững sơ, ở phía sau huých Hùng Lập Tân một cái rồi lập tức nói: “Ba mẹ anh không cần lo lắng.”
Mạc Tử Bắc cố giữ bình tĩnh, không muốn lừa Tiểu Bạch nhưng mà hiện tại cơ thể cô rất yếu chỉ có thể thiện ý nói dối. Anh nhất định sẽ tìm con về, nhất định sẽ để con an toàn trở về, không thiếu một sợi tóc gáy.
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch thử ngồi dậy nhìn mọi người đều ở đây, cô có chút áy náy cười cười. “Mọi người đều đây sao? Đi nghỉ ngơi đi!”
Mạc Tử Bắc đỡ cô ngồi dậy, kê chăn tựa vào sau lưng cô. Giản Tiểu Bạch nữa tựa vào chăn.
“Cô Giản, chúng tôi đang nghe bí mật rợn cả người đấy?” Doãn Đằng Nhân cợt nhả tiến lại.
Giản Tiểu Bạch mặt nhăn nhíu: “Anh Doãn đúng là thích nói đùa. Đáng tiếc tôi hiện tại không có tâm tình nghe.”
Cô đã khó chịu muốn chết, trong lòng bị thương, cơ thể bị thương cô đã đủ xui xẻo rồi nào có tâm trạng mà nghe bí mật. Cho dù có nghe rợn cả người bao nhiêu cô cũng không muốn nghe.
Doãn Đằng Nhân trề môi, có chút xấu hổ. Mạc Tử Bắc không biết có nên nói thân thể của cô hay không, trong lòng rối loạn lại cầu cứu nhìn về phía Hùng Lập Tân.
Hùng Lập Tân lại cười nói với cô: “Tiểu Bạch, về chuyện của em, anh nghĩ vẫn là để em khỏe đã.”
“Ớ!” Mạc Tử Bắc có chút bất ngờ, rất cảm kích nhìn mắt Hùng Lập Tân.
Giản Tiểu Bạch khó hiểu nhìn Hùng Lập Tân. Trên mặt anh là nụ cười thản nhiên. Lâm Hiểu Tình đi tới nói với Hùng Lập Tân: “Qua bên kia ngồi xuống nói đi, anh mệt quá rồi đó.”
Giản Tiểu Bạch nghi hoặc lại đem tầm mắt chuyển sang Mạc Tử Bắc hỏi: “Chuyện của em?”
Mạc Tử Bắc gật đầu: “Anh Hùng biết thân thế của em.”
Đột nhiên nghe được tin đó, Giản Tiểu Bạch giật mình: “Anh nói cái gì?”
Bình luận