Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: “Chuyện này ngạc nhiên lắm sao?”
“Anh hai!” Giản Tiểu Bạch rốt cuộc cũng gọi Hùng Lập Tân: “Chẳng lẽ nhận em làm anh thấy rất phức tạp sao?”
Hùng Lập Tân bật cười: “Ngốc quá, anh chỉ là lo em biết nhiều quá thì sẽ gặp nguy hiểm thôi. Có thể anh ở bên cạnh em quá lâu thì Dạ Lang cuối cùng cũng tra ra được chúng ta.”
“Hai chị em kia tên là gì?” Giản Tiểu Bạch rất quan tâm đến bọn họ.
“Anh cũng không biết. Anh chỉ biết mẹ họ có họ Thư, khi Lam bang giải tán ba qua đời, bà ấy vì muốn đi theo ba mà tự sát.”
“Ôi!”
“Ôi!”
Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đồng thời la lên. “Thật là người si tình.”
“Đúng vậy. Nhưng mà ba chúng ta cũng là một người đàn ông rất đào hoa, có được ba người phụ nữ yêu ông ấy hết lòng, hơn nữa cả ba người này đều bởi vì ông ấy mà chết.”
“Mẹ em cũng vậy à?” Giản Tiểu Bạch rất khẩn trương, trái tim cũng theo đó mà đau đớn.
“Mẹ em cũng coi như là vì ông ấy mà chết. Nghe nói là có người muốn biết tung tích của em để đó uy hiếp ba, mẹ em vì thế ở Thanh bang nhảy lầu tự sát.”
“Ôi!” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt.
Mạc Tử Bắc cũng rất bất ngờ. Nước mắt Giản Tiểu Bạch lại lưng tròng: “Mẹ cũng là một người phụ nữ vĩ đại. Vậy còn mẹ của anh hai thì sao?”
Hùng Lập Tân cười cười, trong nụ cười lại pha chút khổ sở, chua chát. Suy nghĩ một hồi lâu anh ta mới nói: “Mẹ anh chết trong tay Dạ Lang. Dạ Lang phản bội Lam bang, phản bội ba, người đầu tiên phát hiện ra hắn có ý đồ bất lương là mẹ anh, bà ấy còn chưa kịp báo cho ba biết thì đã bị Dạ Lang thủ tiêu bằng một phát súng.”
“Ôi!” Giản Tiểu Bạch đau khổ nhắm mắt lại. “Vì sao, vì sao lại phải tàn nhẫn như vậy?”
“Đây là tranh giành trong các bang phái, chuyện giết người là rất bình thường chỉ bất hạnh cho chúng ta là con của Bộ Vân.” Hùng Lập Tân dường như thật sự bất hạnh.
“Anh không phải là đang gánh vác trọng trách gầy dựng lại Lam bang đấy chứ?” Mạc Tử Bắc đột nhiên hỏi: “Tôi đoán đúng không?”
Hùng Lập Tân lắc đầu: “Tôi cho tới bây giờ cũng không muốn vực lại Lam bang. Tôi chỉ muốn làm một người bình thường. Nhưng mà Dạ Lang hình như không muốn buông tha chúng tôi. Mấy năm gần đây hắn phái người đi khắp nơi tìm kiếm chúng tôi, dùng trăm phương ngàn kế muốn nhỏ cỏ tận gốc. Những trưởng bối của Lam bang gần như đều bị Dạ Lang đuổi cùng giết tận. Đối mặt tình thế như thế tôi không thể không làm như vậy.”
Lâm Hiểu Tình nghe anh nói như vậy thì cụp mắt, lặng lẽ cắn khóe môi. Giản Tiểu Bạch biết Lâm Hiểu Tình là đang lo lắng cho anh hai, cô cũng nhịn không được mà nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc Tử Bắc, thân thế của em đã như vậy rồi, lúc nào cũng có khả năng bị ám sát, anh còn dám yêu em không?”
Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng cười, vòng tay ôm bờ vai gầy yếu của cô, cúi đầu thì thầm bên tai cô: “Ngốc, đời này chúng ta sống chết có nhau!”
Đột nhiên nghe được câu nói tình ý mềm mại đó, Giản Tiểu Bạch trong lòng run run cảm động đến rơi nước mắt. “Mạc Tử Bắc!”
Hùng Lập Tân nghe thấy Mạc Tử Bắc thổ lộ thì trong mắt tràn đầy tán thưởng, nhịn không được ủng hộ. “Anh Mạc, xem như tôi không có nhìn lầm anh!”
Mạc Tử Bắc nói với anh ta: “Cứ gọi tôi là Tử Bắc đi, gọi anh Mạc nghe khách sáo quá.”
Hùng Lập Tân cười gật đầu. Lâm Hiểu Tình dũng cảm ngẩng đầu lên cầm tay Hùng Lập Tân. “Ông xã, đời này em cũng sẽ không rời khỏi anh, cho dù chết cũng không!”
“Tốt quá rồi!” Giản Tiểu Bạch vỗ tay lại bởi vì động đến miệng vết thương mà đau đến nghiến răng.
Mạc Tử Bắc lo lắng mà nhẹ nhàng trách cứ. “Đồ ngốc, em nghĩ gì mà còn vỗ tay hả?”
Giản Tiểu Bạch le lưỡi, nói với Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân: “Anh hai, chị dâu. Từ hôm nay trở đi Hiểu Tình chính là chị dâu em. Hai người phải sống với nhau cả đời, vĩnh viễn không được xa nhau.”
“Biết rồi, yên tâm đi! Mạc Tử Bắc gõ nhẹ lên mũi Giản Tiểu Bạch. “Bọn họ nhất định sẽ hạnh phúc. Em chừng nào thì lấy anh đây?”
Anh lại cầu hôn.
“Ờ!” Giản Tiểu Bạch ngược lại cười gian. “Chờ một chút đi!”
Mạc Tử Bắc chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nói với Giản Tiểu Bạch: “Khi nào thì em mới chịu đồng ý để trái tim anh có thể chân chính tiếp tục kiên trì.”
“Đúng đó, Tiểu Bạch. Em cũng nên đồng ý với Tử Bắc đi. Bỏ lỡ một viên kim cương cỡ Vương lão ngũ nhu anh ấy thì đáng tiếc lắm đó.” Lâm Hiểu Tình cũng nói giúp cho Mạc Tử Bắc.
Giản Tiểu Bạch chỉ cười không nói còn hơi giả bộ ngớ ngẩn để chuyển hướng đề tài. “Anh hai, anh có từng gặp ba chưa?”
Lời của cô làm cho Hùng Lập Tân cùng Mạc Tử Bắc đều rất buồn bực. Mạc Tử Bắc biết cô có ý chuyển hướng đề tài, xem ra cô bé này vẫn chưa muốn kết hôn với anh. Hùng Lập Tân hôm nay bị hỏi rất nhiều vấn đề, giờ cũng đã mệt mỏi quá rồi. Dường như cả ngày nay anh ta vẫn chưa ăn gì. “Anh đã gặp ba nhưng mà em gái của tôi ơi giờ đã sắp tám giờ rồi đó. Bọn anh có thể đi ăn một chút gì không?”
“À!” Mạc Tử Bắc mới đột nhiên nhớ đến. “Xin lỗi là sơ sót của tôi. Bây giờ tôi sẽ bảo Tina đặt chút đồ ăn cho chúng ta rồi trực tiếp đưa đến phòng bệnh.”
Hùng Lập Tân rất vừa lòng gật đầu: “Tôi muốn ăn Pizza, bà xã em thì sao?”
Lâm Hiểu Tình suy nghĩ: “Em muốn ăn bò bít tết, lúc còn ăn được thì em phải vui vẻ ăn cho thỏa những món ăn ngon nhất trên đời này, để lỡ khi nào nào mình đột nhiên “phụp” lại không ăn được.”
“Anh sẽ không để em bị “phụp” đâu.” Hùng Lập Tân hứa.
Mạc Tử Bắc cũng nhịn không được cúi đầu nhu tình chân thành nói với Giản Tiểu Bạch: “Bảo bối, anh cũng sẽ không để em gặp nguy hiểm. Đời này chỉ cần anh sống sẽ không để cho em phải chịu bất cứ thương tổn nào nữa, tin anh nhé.”
Giản Tiểu Bạch cảm động giương mắt nhìn vào đôi mắt sâu như đêm đen, như đại ương mênh mông nhìn không thấy đáy của anh đang từng giọt từng giọt chảy ra sự yêu thương nồng đậm. Anh ấy dùng ánh mắt nồng cháy nhìn mình, đây là yêu sao!
Trái tim Giản Tiểu Bạch mãnh liệt run lên chỉ có thể nghẹn ngào gọi tên: “Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc!”
“Đây là lời hứa cả đời của anh, vĩnh viễn sẽ không phụ em nữa!”
“Uhm!” Cảm động gật đầu. Cô bất giác thối lên một chữ: “Bắc!”
Năm năm trước cô đã từng gọi như vậy. Ký ức ở trong đầu anh xẹt qua những cảnh tượng đã qua đột nhiên cảm thấy tất cả đều quá xa xôi chỉ có tình yêu còn ở lại.
Hùng Lập Tân nhìn thấy hai người xin chân thành thông báo rốt cuộc vẫn là nhịn không được ngắt ngang lời tỏ tình của họ. “Ai đó đi gọi mấy người bên Doãn Đằng Nhân đi?”
Mạc Tử Bắc quay đầu: “Tôi đi cho.”
Liếc mắt nhìn Giản Tiểu Bạch thật sâu một cái luyến tiếc. “Anh đi rồi sẽ về.”
“Đi đi!” Mạc Tử Bắc đột nhiên ân cần khiến Giản Tiểu Bạch có chút không tiếp thụ được nhưng cảm giác vẫn rất ấm áp.
Mạc Tử Bắc đành phải đi đến phòng bên cạnh gọi Doãn Đằng Nhân. Nào ngờ vừa đẩy cửa ra liền nhìn đến anh ta cùng Tiểu Túc hai người đang quấn lấy gặm cắn nhau. Mạc Tử Bắc không khỏi nhăn mặt nhíu mày.
“Này này! Thật không có suy nghĩ mà. Nhân con trai mình còn đang ở trong tay kẻ địch mà hai người có thể ở đây công khai thắm thiết, thật sự là đau lòng mà.”
Nghe thấy thế Doãn Đằng Nhân xấu hổ cười. Túc Nhĩ Nhiên cũng cười đỏ bừng mặt mà từ trên sô pha ngồi dậy.
Bình luận