Tin tức điều tra Túc Nhĩ Nhiên vẫn chưa có, Mạc Tử Bắc không biết khuyên Doãn Đằng Nhân thế nào, mà Giản Tiểu Bạch cũng không biết làm thế nào để khuyên Lâm Hiểu Tình. Chỉ có thể nhìn Lâm Hiểu Tình trốn ở trong phòng bên nghỉ ngơi một mình.
Doãn Đằng Nhân cũng không biết đi đâu, anh ta chỉ nói muốn đi tìm Túc Nhĩ Nhiên, thiên hạ to lớn biết đi đâu mà tìm?
“Mạc Tử Bắc em lo quá!” Giản Tiểu Bạch thở dài.
“Gọi anh là Bắc, đừng có gọi cả tên cả họ của anh như thế.” Mạc Tử Bắc xoay vai cô, buộc cô nhìn thẳng vào hai mắt của mình. “Gọi một lần!”
Giản Tiểu Bạch nhớ tới năm năm trước anh cũng từng bảo cô gọi anh là Bắc. Nhớ tới đó lại có chút ngượng ngùng, cũng không biết gọi như thế nào, cô cụp mắt xuống, cúi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
“Gọi một lần thôi!” Mạc Tử Bắc dịu dàng lên tiếng.
Giản Tiểu Bạch lập tức nâng hai đôi mắt tròn xoe lên, nhìn thấy ngũ quan thâm thúy anh tuấn lại lạnh lùng trên khuôn mặt anh lại liếc nhìn đôi môi mỏng của anh mà lòng của cô run run.
“Gọi một lần thôi!” Giọng anh lúc này đã như làm nũng.
Giản Tiểu Bạch liếc mắt thấy con trai còn đang ngủ thì lắc đầu. “Em gọi không được.”
Cô cảm thấy gọi như vậy quá khó khăn, xấu hổ đến khuôn mặt cũng nóng bừng. Nhìn cô thẹn thùng như thế, đôi môi Mạc Tử Bắc cong lên, vẻ mặt khó lường chăm chú nhìn cô hồi lâu. Sau đó liền thấy cô khẩn trương nuốt nuốt nước miếng rồi rụt người lại. Anh đột nhiên kêu lên: “Bà xã!”
Giản Tiểu Bạch bị hai chữ này làm cho rung động. Ngay sau đó Mạc Tử Bắc ở vào lúc cô kinh ngạc mà nghiêng người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, ngậm lấy sự kinh ngạc của cô vào trong miệng miệng. Xa cách hồi lâu bốn cánh môi cuối cùng lại ngọt ngào hòa vào nhau.
Đã lâu không có hôn như vậy, cô gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, anh với cô đều rất căng thẳng, hơn nữa cô vừa sảy thai, cơ thể còn rất yếu mà anh cũng bị thương. Hôn lên cái miệng nhỏ ngọt lành của cô trong lòng anh nhất thời tràn đầy thỏa mãn.
“Uhm.” Giản Tiểu Bạch trong đầu rối loạn, chỉ duy nhất ý thức được đầu lưỡi anh đang ở trong miệng của cô, quấn lấy cô.
Anh cũng không có làm cho nụ hôn sâu hơn, bởi vì anh lo cô sẽ chịu không nổi. Cơ thể của anh cũng không thích hợp cho kích tình. Buông cô ra, anh dừng lại ở khuôn mặt tuyệt mỹ của cô, trên dung nhan che kín màu đỏ ửng. Anh nâng cằm của cô lên, nhìn chằm chằm ánh mắt của cô nói: “Gọi một lần thử xem!”
Giản Tiểu Bạch lắc đầu.
“Không gọi thì anh sẽ hôn em tiếp!” Anh cười gian xảo, trong đôi mắt tràn ngập tà ác.
Giản Tiểu Bạch đưa tay vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh. Ngũ quan tỉ mỉ như dao khắc gần như hoàn mỹ, cái mũi thẳng tắp, cao ngất, hàng lông mi dài dày mạnh mẽ giống cây quạt nhỏ đang phất phơ. Cô cố gắng lờ đi, thẹn thùng lắc đầu nói: “Em không gọi.”
Sau đó cô đột nhiên buông anh ra chạy qua một bên. “Em chính là không gọi.”
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, hết cách với cô bởi vì anh thật sự là không chống đỡ được bao lâu.
Đang cười vui vẻ thì tiếng đập cửa vang lên. Giản Tiểu Bạch đi mở cửa sau đó phát hiện là Tina. Ánh mắt của cô lập tức ảm đạm hẳn, nhớ tới mấy lời lần đó cô ta đã nói cùng Mạc Tử Bắc. Mà anh sau khi khôi phục lại trí nhớ lại quên Tina đã nói là cái gì. Điều này làm cho cô vẫn canh cánh trong lòng, mỗi lần nhìn thấy cô ta thì trong lòng lại xẹt qua một tia bất an.
“Có việc gì sao?” Cô chắn ở cửa cũng không tính cho cô ta đi vào.
“Tôi muốn bàn cùng tổng giám đốc Mạc, cô không thu xếp được đâu.” Trong ánh mắt Tina tràn ngập khinh thường.
Giản Tiểu Bạch mếu máo cho cô ta đi vào. Tina hiêng ngang đi thẳng vào căn phòng bên trong. Mạc Tử Bắc đã ngồi trên sô pha. “Tina, có chuyện gì?”
“Mạc, chuyện công ty!”
Giản Tiểu Bạch cũng đi vào, cô phát hiện ánh mắt Tina đang nhìn Mạc Tử Bắc vô cùng đặc biệt, giống như có chút gì đó rất khó nắm lấy đang tồn tại, cô ta đang quan sát người đàn ông của cô.
Phát hiện này khiến vẻ mặt Giản Tiểu Bạch đầy tức giận, quai hàm cũng căng lên. Bọn họ nhanh chóng nói chuyện với nhau, đều là chuyện của công ty. Nhưng ánh mắt Tina lại làm cho Giản Tiểu Bạch rất khó chịu, cô thừa nhận mình thật sự ghen tị.
Trước khi đi, Tina còn nói một chút tiếng Anh với Mạc Tử Bắc, trên mặt Mạc Tử Bắc liền hiện lên một tia xấu hổ, ánh mắt cũng nhanh chóng nhìn về phía Giản Tiểu Bạch. Sau đó anh nở nụ cười nói câu gì đó hình như là nói đến Giản Tiểu Bạch. Sau đó Mạc Tử Bắc ra hiệu cho Tina đi ra ngoài trước.
Cô ta mới vừa đi, Giản Tiểu Bạch liền nhịn không được hỏi: “Cô ta nhất định nói gì đó không thể cho ai biết, anh cũng chột dạ!”
Sự lên án của cô làm cho Mạc Tử Bắc bật cười, anh lò cò một chân đi đến Giản Tiểu Bạch nói với cô: “Tiểu Bạch, cho dù Tina nói gì thì em chỉ cần tin anh kiếp này chỉ vì một mình em mà rung động, không bao giờ như thế với người khác.”
Đáy mắt anh là tình cảm vững vàng khiến cô mê muội không mở mắt ra được. “Thật không? Cô ấy nói gì?”
Mạc Tử Bắc xấu hổ cười: “Cô ấy tỏ tình với anh.”
Giản Tiểu Bạch vừa nghe liền nổi trận lôi đình, khí thế đó xem ra là muốn đi ra ngoài tìm Tina tính sổ, đang muốn ra bên ngoài thì bị Mạc Tử Bắc ngăn lại, kéo vào trong lòng.
“Nghe anh nói đã, lời cô ấy nói anh không thèm để ý.”
Mạc Tử Bắc an ủi vẫn không hiệu quả, Giản Tiểu Bạch có chút điên cuồng. Cô tây Tina kia lần nào cũng khiêu chiến sự kiên nhẫn của cô. “Mạc Tử Bắc anh cho cô ta nghỉ đi, em rất ghét cô ta, đổi một thư ký nam đi!”
“À!” Mạc Tử Bắc lại bật cười, hai vai nhịn không được run run, nắm lấy vai cô. “Tiểu Bạch, anh phát hiện biểu hiện của em lúc ghen thật sự rất đáng yêu! Ha ha ha.”
“Anh còn cười!” Giản Tiểu Bạch đẩy anh một cái, cố không đỏ mặt la lên: “Lần trước cô ta nói cái gì với anh?”
“Anh không phải đã nói rồi sao? Anh không nhớ!” Mạc Tử Bắc hoàn toàn không giống như đang nói dối.
Giản Tiểu Bạch trề môi, thực sự tức giận. Môi lại bị anh chặt chẽ gắt gao ngăn chặn, anh giống như một con rắn quấn lấy người cô. Lúc này tiếng đập cửa lại vang lên. Giản Tiểu Bạch bối rối đẩy anh ra, đỏ mặt cúi đầu đi mở cửa. Sau khi cửa mở sau cô lại sửng sờ đứng ở cửa, không nghĩ bọn họ sẽ đến.
Bình luận