Lúc Lâm Hiểu Tình tỉnh lại phát hiện không thấy Giản Tiểu Bạch đây,
cô thất kinh chạy ra vừa lúc gặp phải Doãn Đằng Nhân. Lâm Hiểu Tình sợ
tới mức bắt lấy tay anh ta khẽ gọi: “Doãn Đằng Nhân, Tiểu Bạch không
thấy đâu hết. Cậu ấy thật sự muốn chết, giờ phải làm sao?”
“Đừng có gấp, chúng ta đi tìm!” Doãn Đằng Nhân kéo cô chạy vội xuống lầu.
Hai người ở trên đường cái tìm thật lâu không tìm được. Doãn Đằng
Nhân đành phải đưa Lâm Hiểu Tình trở về Mạc thị Duy Bạch. Lúc Mạc Tử Bắc biết tin thì đau khổ lập tức hiện lên hai gò má. “Cô ấy mất tích rồi?”
“Anh rốt cuộc đang làm cái gì vậy?” Lâm Hiểu Tình rống to. “Nếu Tiểu Bạch mà chết thì anh sẽ an tâm sống sót sao?”
Mạc Tử Bắc thống khổ đưa hai tay vò đầu: “Tôi, Tiểu Bạch, tôi thực có lỗi với cô ấy. Tôi đi tìm cô ấy, tôi nhất định phải tìm được cô ấy.”
Anh đã không khống chế được cảm xúc, đưa chân muốn ra ngoài.
“Mạc, không được đi. Bác trai, bác gái, cả Thiên Thiên vẫn còn ở đây. Thật sự rất nguy hiểm.” Doãn Đằng Nhân tỉnh táo hơn, anh ta không muốn
để lộ ra sơ xuất gì, hiện tại xem ra ai cũng không an toàn. “Mình đưa
bọn họ đến một chỗ an toàn sau đó chúng ta lại đi tìm.”
“Ừ!” Mạc Tử Bắc đã hoảng loạn, Tiểu Bạch đã chiếm hết mọi tâm tư của anh.
Không kịp giải thích gì liền dẫn Thiên Thiên cùng ba mẹ đi, Mạc Tử
Bắc được Doãn Đằng Nhân dìu, đoàn người hướng về phía thang máy. Tina
nhìn thấy cảnh tượng như thế thì trong lòng cũng quýnh quáng kêu lên:
“Mạc!”
Mạc Tử Bắc chỉ lạnh lùng liếc cô ta một cái, đáy mắt là vô tận chán ghét cùng phẫn nộ.
Ánh mắt anh như thế làm cho Tina thực hốt hoảng giật mình. “Mạc, anh đi đâu?”
Không ai để ý đến cô ta, tất cả đều vào thang máy. Một mình Tina ngồi phịch xuống sàn, nhìn cửa thang máy đóng chặt mà rơi nước mắt. Mạc Tử
Bắc cùng Doãn Đằng Nhân đưa ba mẹ cùng con trai sắp xếp ở nơi an toàn mà Lam Sư cung cấp sau đó liền điên cuồng tìm kiếm Giản Tiểu Bạch nhưng
trời đất to lớn biết chạy đi đâu mà tìm?
Suốt cả một tháng không có tin tức gì, Mạc Tử Bắc đã bắt đầu tuyệt
vọng. Anh đau khổ làm cho người ta cũng thổn thức. Lâm Hiểu Tình đã
không còn muốn nói anh nhẫn tâm hay gì nữa, khi biết Mạc Tử Bắc dùng Duy Bạch đổi lấy sự an toàn của Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh cô liền
chấn động. Do Tina đã khống chế 50% cổ phần công ty nên Mạc Tử Bắc không thể không dùng hôn nhân ra trao đổi. Kết quả này làm cho Lâm Hiểu Tình
thực bất ngờ, hiện tại cô nhìn Mạc Tử Bắc cũng không biết nên khuyên cái gì.
“Mạc Tử Bắc ăn một chút gì đi!”
Mạc Tử Bắc vẻ mặt đau đớn, cất tiếng xót xa: “Tôi ăn không vô!”
Chờ đợi đang tra tấn anh, thể xác và tâm hồn anh đã quá mệt mỏi trong đau khổ nhẫn nại, trong vô cùng lo lắng chờ mong, mặc cho gió đêm cắn
nuốt bản thân mình. Có người nói buồn sầu quá cũng có thể chết người,
hiện tại anh đã rơi vào trong một cái hố rất sâu, có thể lĩnh nhận được
sự bàng hoàng cùng bất lực trong đó. Từng chút từng chút một mài mòn
nhuệ khí cùng ý chí chiến đấu của anh đến gần như không còn, biến anh
thành một kẻ nhát gan và yếu đuối.
“Tiểu Bạch!”
Anh chỉ có thể khẽ kêu tên cô hết lần này đến lần khác, vì sao ông
trời lại tàn nhẫn như vậy, yêu nhau mà không thể bên nhau, vì sao cứ
phải tra tấn người ta như vậy?
Lâm Hiểu Tình thở dài một hơi. Một tháng rồi mà cũng không có tin tức gì, không biết trên thế giới này còn có người tên là Tiểu Bạch hay
không. Doãn Đằng Nhân cũng không có tin của Túc Nhĩ Nhiên. Bốn người bọn họ thật giống như tan biến vào hư không, tổ chức của Dạ Lang đã bị báo
chí công bố là giải tán mà Dạ Lang cũng không thấy tung tích. Tên đầu sỏ này đã ngày nào chưa bị diệt trừ thì ngày đó bọn họ vẫn chưa thể loại
trừ cảnh giới.
Doãn Đằng Nhân rốt cục không thể nhịn được nữa mà nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc, tỉnh lại đi. Hiện tại phải nghĩ cách tìm được Tiểu Bạch, cô ấy là đối tượng dễ bị công kích nhất, Tiểu Túc có võ nên cô ấy không dễ dàng
bị thương nhưng Tiểu Bạch thì khác, cái gì cũng không có.”
Lời nhắc nhở của anh ta khiến Mạc Tử Bắc cũng làm cho anh ta càng thêm hoảng sợ. “Nhân, mình đi ra ngoài. Mình đi tìm cô ấy.”
Mạc Tử Bắc như một con sư tử phát cuồng chạy nhanh như chớp khỏi tòa
nhà Doãn thị. Doãn Đằng Nhân không kịp nói gì chỉ có thể dặn Lâm Hiểu
Tình. “Cô đừng đi ra ngoài, Dạ Lang hiện tại không biết ở đâu nên rất
nguy hiểm.”
“Anh yên tâm đi. Hai người cũng cẩn thận chút!”
Giản Tiểu Bạch ngày ấy được người ta cứu rồi đưa về một gian phòng
rất nhỏ, lúc tỉnh lại thì đã là mười ngày sau. Cô mở đôi mắt mờ mịt nhìn chung quanh, đột nhiên nhìn thấy một người già nua, trên mặt đầy nếp
nhăn.
“A!” Cô thử há mồm nói chuyện, giọng nói cũng rất khàn. “Tôi, tôi đang ở đâu?”
Người kia không có phản ứng gì chỉ nhìn cô như là muốn thông qua cô
tìm kiếm một dung mạo khác đã xa cách nhiều năm. “Cháu là Tiểu Bạch?”
Giọng của ông ấy già nua nhưng khó nén được uy nghiêm. Giản Tiểu Bạch cảnh giác nhìn ông ta không gật đầu cũng không có lắc đầu. “Ông đã cứu
tôi?”
Cô nhớ ngực mình hình như bị trúng đạn, cô sợ tới mức vội vàng lấy tay sờ vào. Đã không còn đau nữa.
“Cô bị bắn trúng ngực phải, thiếu chút nữa là xuyên qua phổi. Chúng
ta không thể ở bệnh viện lâu quá nên tôi chỉ có thể mang cô về đây. Cô
đã hôn mê mười ngày rồi, cũng may là cô đã tỉnh.”
“Cám ơn ông!” Giản Tiểu Bạch rốt cục nói: “Tôi là Giản Tiểu Bạch!”
“Tôi biết.” Ông lão nở nụ cười. “Tôi là Lan Thương!”
“Lan Thương!” Giản Tiểu Bạch kinh hãi, niềm vui sướng hiện lên trên
hai má của cô: “Ông biết chị em của tôi ở đâu có phải không?”
Trên gương mặt già nua của Lan Thương lại xẹt qua một nụ cười. “Đúng vậy, cô cũng đã gặp con bé!”
“Đã gặp cô ấy?” Giản Tiểu Bạch càng thêm kinh ngạc.
“Túc Nhĩ Nhiên!”
“Tiểu Túc?”
“Đúng vậy! Con bé là chị cô!”
“Thật sự là cô ấy? Xem ra Mạc Tử Bắc đoán không có sai. Vậy cô ấy có
phải đã đi tìm anh hai rồi không, cô ấy nghe anh hai đi tìm Dạ Lang liền đi theo.”
Lan Thương gật đầu. “Mẹ con bé họ Thư, chúng tôi vì trốn tránh truy sát mới bất đắc dĩ đổi thành họ Túc!”
Giản Tiểu Bạch vừa nghe trong lòng liền có chút khổ sở: “Những năm
gần đây mọi người nhất định rất vất vả. Cám ơn ông đã cứu các chị tôi!
Tôi nên gọi ông là gì nhỉ?”
Giản Tiểu Bạch chỉ biết ông ấy là tài tướng đắc lực của ba cô, còn lại cô hoàn toàn không biết gì cả.
Lan Thương lại nói: “Khổ cũng chỉ là mai danh ẩn tích mà thôi, cũng
may đều nuôi lớn chị em nó. Cô cứ bảo tôi là chú đi! Tôi là anh em vào
sinh ra tử với ba cô nên cô cứ gọi tôi là chú cũng được.”
“Chú Lan, một người chị của cháu thật sự bị điên rồi sao?” Giản Tiểu Bạch nhớ chị Túc Nhĩ Nhiên đang ở bệnh viện tâm thần.
“Đúng vậy, con bé điên rồi. Là chú đã không chăm sóc tốt cho họ, cũng may nhiên nhiên thực ưu tú.” Đây là điều Lan Thương thấy đáng vui mừng
nhất.
“Chú Lan, vậy chú làm thế nào cứu được cháu?”
“Nhiên nhiên trở về nói cho chú biết là con bé đã tìm được anh và em
gái mình, nó còn cùng với anh trai đi tìm Dạ Lang, bảo chú đi bảo vệ
cháu. Nó đưa cho chú cái điện thoại, bên trong có ảnh của cháu. Chú vẫn
luôn ở dưới lầu Mạc thị chờ cháu, chú cũng không biết cháu có rời khỏi
đó hay không. Nhưng chú nhìn thấy cháu cùng với một cái cô gái đi ra rồi lên xe taxi, chú cũng lái xe đuổi theo. Sau khi hai người vào khách sạn thì chú lại chờ ở dưới, không ngờ cháu vừa vào mấy tiếng đã đi ra. Chú
chỉ bám theo phía sau.”
“Chú có thấy người bắn cháu là ai không?”
“Thuộc hạ của Dạ Lang.”
“Vậy Hiểu Tình phải thế nào?” Giản Tiểu Bạch hô nhỏ.
“Chú nhìn không được rõ lắm, tuổi cao rồi nên tay chân cũng không còn linh hoạt. Hiện tại cháu đang bị thương cần tĩnh dưỡng, chúng ta cũng
đừng ra ngoài. Nơi này rất an toàn, chú nghĩ chờ Nhiên Nhiên trở về rồi
nói sau. Cái người tên Hiểu Tình kia là chị dâu cháu sao?”
“Đúng vậy ạ, là chị dâu của cháu. Cháu rất lo cho cô ấy?”
“Đã mười ngày rồi, nếu gặp chuyện không may thì có thể đã thật sự xảy ra rồi, còn chuyện có còn sống hay không thì phải xem vận may của cô
ấy, chú cũng hết cách.” Lan Thương đáy mắt hiện lên một chút bi thương
không thể nhận ra. “Chỉ cần mấy người các cháu không sao là chú an tâm!”
“Chú Lan cám ơn chú!” Giản Tiểu Bạch nghe vậy cảm động rơi nước mắt.
“Khách khí sáo làm gì thế con bé ngốc!” Lan Thương nhẹ tay vỗ hai má
của cô, giống như một người cha từ ái cười với Giản Tiểu Bạch. “Chú phải dựa vào các cháu phụng dưỡng cho chú đến lúc lâm chung nữa đấy.”
Câu đùa của ông làm cho Giản Tiểu Bạch càng thêm khổ sở. “Chú Lan, chú sẽ không chết đâu. Bọn cháu sẽ chăm sóc chú!”
“Chỉ mong Nhiên Nhiên có thể giúp anh cháu loại trừ Dạ Lang mà bình an trở về.”
“Nhất định như vậy!” Giản Tiểu Bạch ở trong lòng cầu nguyện.
Cô vẫn ở cùng Lan Thương không có rời khỏi tiểu viện của Lan Thương,
suốt một tháng không liên lạc với bất kỳ ai, cô cũng không biết bên
ngoài đã xảy ra chuyện gì. Cứ như vậy mà qua một tháng.
Lúc đang ăn cơm Giản Tiểu Bạch đột cảm thấy dạ dày khó chịu, cảm giác buồn nôn ùa lên, cô chạy vào buồng vệ sinh ói ra một trận rồi đi ra.
Kiệt sức tựa vào ghế thở dốc.
Lan Thương thân thiết hỏi: “Cháu làm sao vậy?”
“Không biết có phải là do di chứng viện đạn để lại hay không nữa?” Giản Tiểu Bạch cũng không nghĩ nhiều.
Lan Thương cũng không biết rốt cuộc là làm sao. “Tốt nhất là đừng để
bị nhiễm trùng. Chúng ta đi ra ngoài sẽ nguy hiểm nên chỉ có thể lẩn
trốn thôi.”
“Cháu biết rồi chú Lan, không có việc gì đâu nôn ra rồi cũng thoải
mái hơn.” Gương mặt Giản Tiểu Bạch bởi vì vừa nôn mà có chút tái nhợt.
Lan Thương có chút đăm chiêu hỏi: “Tiểu Bạch, hay là cháu có thai?”
“Dạ?” Giản Tiểu Bạch nhất thời cứng đờ. “Có thai?”
“Đúng vậy, nếu không đang yên lành cháu lại đột nhiên buồn nôn?”
Giản Tiểu Bạch giật mình, mang thai sao? Có thể sao? Ông trời thật là là trêu đùa người ta mà, vào lúc này lại cho cô mang thai, không phải
là muốn làm khổ cô sao?
Hết chương 162
Bình luận