“Làm một cuộc trao đổi, chúng ta xem như hòa nhau, được không?” Nói về nụ hôn đầu tiên, khuôn mặt nhỏ nanh ta của Giản Tiểu Bạch càng đỏ, trên trán hơi rịn mồ hôi, liếm môi tiếp tục cắn răng nói: “Anh đừng làm phiền tôi lần nữa được không? Tôi chỉ là một cô gái mồ côi, cũng không có cái gì, tiền cũng không có, chỉ có duy nhất một cái mạng này mà thôi. Xin anh tha cho tôi đi!”
Lúc này, thang máy dừng lại ở tầng 26, cửa mở ra. Trong mắt của Mạc Tử Bắc hiện lên một tia phức tạp. Cô là trẻ mồ côi. Anh ta không nghĩ tới chuyện này. Nhưng mà giọng điệu nói chuyện của cô chẳng có một chút ý cầu xin nào. Giống như là ra lệnh thì đúng hơn.
Giản Tiểu Bạch gượng cười hì hì hai tiếng, chuẩn bị đi ra khỏi thang máy. Khà khà, anh ta cũng không ngăn cản, trong phút chốc ngắn ngủi, Giản Tiểu Bạch đắc ý lè lưỡi.
Sau đó cô lách ra khỏi cửa thang máy. Khi cửa thang máy còn chưa đóng, cô quay đầu lại nói với Mạc Tử Bắc: “Mạc tiên sinh, một lần nữa cảm ơn anh đã cứu mạng, hy vọng chúng ta vĩnh viễn sẽ không gặp lại!”
Mạc Tử Bắc hơi sửng sốt. Đúng lúc cửa đóng lại, trong phút chốc này, Giản Tiểu Bạch dường như cảm thấy khóe miệng Mạc Tử Bắc đang cười một cách gian giảo, đột nhiên thấy không ổn, đắc ý quá sớm, tóc gáy trên người đều dựng đứng.
Suốt cả ngày tiếp đó, mí mắt của Giản Tiểu Bạch liên tục nháy, không hiểu là vì tối hôm qua ngủ không ngon hay là sắp có chuyện gì xảy ra.
4 rưỡi chiều hết giờ làm việc, Giản Tiểu Bạch xách túi đi ra sảnh công ty, nghĩ đến việc đi mua kính sát tròng thì hưng phấn mà vội ra khỏi cửa cao ốc, còn suýt nữa đụng trúng người khác.
Cô sửng sốt ngẩng lên nhìn người chặn cô ở trước cổng, lập tức hoảng sợ mà mở to con ngươi, lại là Mạc Tử Bắc.
Anh ta đang đợi cô sao? Thản nhiên khoanh hai tay trước ngực, thoải mái hờ hững tựa vào cửa lớn, khóe miệng vừa cười trêu chọc. Đúng vậy! Đôi mắt của anh ta chăm chú nhìn cô khiến Giản Tiểu Bạch biết mình chính là mục tiêu anh ta phải đợi.
Anh ta đúng là âm hồn bất tán mà. Bất lực đảo mắt thấy xe của anh ta đã đỗ cách đó không xa, cảm giác hưng phấn nhỏ nhoi của cô một chút xíu cũng không có, chỉ còn lại sự tức giận với gã đàn ông đáng ghét này. Trong lòng, Giản Tiểu Bạch nguyền rủa, cô thề Mạc Tử Bắc là người đàn ông không biết xấu hổ nhất trên thế giới này. Cô đã nói đời này cũng không muốn gặp nữa mà anh ta còn có vát mặt đến!
Cô giả vờ như không thấy, định bụng lách qua người anh ta quay về.
Cô cố tình tránh mặt khiến Mạc Tử Bắc rất tức giận, đầu lông mày thanh tú nhíu chặt, hai mắt nheo lại quan sát cô. Nhìn ánh mắt anh ta, Giản Tiểu Bạch chột dạ, khẽ cắn môi nhưng vẫn định ra vẻ như không thấy mà đi qua.
Mạc Tử Bắc không biết tại sao mình bị tiểu nha đầu này hấp dẫn. Chỉ nghĩ đến mấy lời độc địa mà cô chửi anh hôm qua là không nín được cười, đây không phải là lần đầu tiên có con gái chửi anh, thế nhưng chỉ có cô mới làm anh mới nghĩ tới thôi là đã muốn cười to không ngừng. Rất kỳ lạ, hình như bị cô quyến rũ rất dễ dàng. Trên người cô như có loại sức hút mạnh mẽ khiến anh không nhịn được lại đi tìm cô.
Còn chưa xong việc, anh đã có ý định xin lỗi vì hôm qua đã nói những lời xúc phạm cô.
Giản Tiểu Bạch lại cố ý làm như không nhận ra anh, tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta vươn tay chặn lối đi của cô, có thâm ý khác nói: “Giản Tiêu Bạch, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.”
“Nếu anh muốn, chúng ta có thể thực hiện một thỏa thuận là không bao giờ gặp lại, như vậy thì sẽ không có gì gọi là ‘không ngờ’”.
Cô trả lời. Trên mặt Mạc Tử Bắc lộ ra vẻ thâm sâu khó đoán. Cô ghét nhất là loại đàn ông giả bộ bí hiểm, suốt ngày ra vẻ tay chơi.
“Khẩu khí lớn thật!” Anh ta thoáng kéo ra một nụ cười châm biếm. Buổi chiều hôm nay anh ta định bụng đến xin lỗi, cũng không để ý đến sự khiêu khích của cô.
Giản Tiểu Bạch liếc anh ta một cái, lách qua cánh tay dài của anh ta, chuẩn bị đi.
Đột nhiên, anh ta lại đi đến trước mặt cô, theo bản năng, Giản Tiểu Bạch giương mắt chống lại khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tử Bắc. Trong mắt Giản Tiểu Bạch lập tức lộ ra vẻ khinh thường, từng bước lùi về phía sau, không muốn để ý đến anh ta.
Cô lùi lại một bước, Mạc Tử Bắc lại tiến lên một bước. Cô lại lùi, anh ta lại tiến lên một bước ép sát.
Giản Tiểu Bạch lùi một bước lớn, lần này lùi không cẩn thận, bị bánh xe sau của ô tô chạm vào cơ thể, lập tức ngửa về phía sau. Mạc Tử Bắc nhanh tay lẹ mắt đưa cánh tay giữ chặt cô, xoay tròn một vòng ôm vào trong ngực.
Giản Tiểu Bạch chưa hoàn hồn nhưng vẫn nhìn lên bằng ánh mắt phẫn nộ từ trong vòng tay rộng lớn của anh ta: “Anh làm cái gì vậy?”
Mạc Tử Bắc không nói nhưng đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, còn rất có thần mà nháy mắt một cái. Biểu hiện trên mặt tên ma quỷ đáng ghét này trong thoáng chốc thật đúng là đẹp trai, anh ta muốn phóng điện, giật chết cô sao? Không nhìn anh ta, con mắt cô sợ sẽ bị chìm trong cặp mắt to đen bất tận của anh ta mà không thể tự kềm chế. Người đàn ông đáng ghét này rất đẹp trai, đẹp đến nỗi khiến trong nháy mắt, cô gần như không xác định được phương hướng. Cố tình nhìn chằm chằm vào cằm của anh ta, lúc này mới phát hiện ra thực sự tư thế của hai người có chút ám muội, không phải, là rất ám muội!
Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của anh ta, hỏi một cách phẫn nộ: “Cuối cùng thì anh muốn làm cái gì?”
Mạc Tử Bắc không nói gì, giữ vững người, thản nhiên phát ra một tiếng thở dài.
Giản Tiểu Bạch nghi hoặc, xem ra anh ta có chút cô đơn. Giọng bất giác trầm tĩnh lại: “Mạc Tử Bắc, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, xin anh rời khỏi tầm mắt của tôi, tôi phải về nhà rồi.”
Bình luận