Mạc Tử Bắc nhìn dáng cô biến mất ở góc cầu thang, rồi vào xe, quay đầu rời đi. Đêm nay, anh đã có chương trình khác. Tên tiểu tử Doãn Đằng Nhân vừa trở về từ Nhật Bản, đã tìm được mấy em người mẫu xinh đẹp không mấy tiếng tăm gọi anh cùng đi giết thời gian.
Trong xe, Mạc Tử Bắc nhếch miệng gợi lên một nụ cười đểu, tình yêu? Cho tới bây giờ đã không còn lực hấp dẫn với anh, chẳng lẽ đúng như Doãn Đằng Nhân đã nói chỉ có phụ nữ mới cần cái gọi là tình yêu? Đàn ông cần tình yêu đều không bản lĩnh, còn đàn ông có bản lĩnh tuyệt đối không cần tình yêu. Chỉ cần không thiếu phụ nữ, ánh nắng mặt trời trên thế giới này cứ mãi mãi sáng rực. Anh cũng có cảm tưởng như vậy, nhưng hiện tại lúc nghĩ đến những lời này, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Giản Tiểu Bạch.
Hơi lắc đầu, phóng xe đi nhanh như tên bắn.
Giản Tiểu Bạch mở cửa nhà trọ của mình, trên mặt nóng rát, cô có bạn trai rồi ư? Mạc Tử Bắc có được tính là vậy không? Đang lúc nghĩ ngợi thì đột nhiên có tiếng đập cửa “cộc cộc”, thở dài một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi ra mở cửa.
Khuôn mặt tuấn tú, điềm tĩnh của Mai Thiếu Khanh hiện ra trước mặt Giản Tiểu Bạch, “Ơ! Anh Thiếu Khanh, anh không đi làm hả?”
Đi vào cửa, Mai Thiếu Khanh quan sát thật kỹ rồi liếc cô một cái, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ. “Anh thấy người hôm qua đưa em về.”
Anh chỉ là kể lại sự thật, không có ý muốn hỏi.
“À, vâng. Anh ta tới xin lỗi em, tất cả đều là hiểu lầm.” Không nhịn được mà bào chữa thay cho Mạc Tử Bắc.
Trên mặt Mai Thiếu Khanh không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng ánh mắt sáng ngời lại hiện lên một chút xám xịt, chưa kịp phát hiện đã biến mất.
“Em đổi kính áp tròng.” Cậu nói vẫn hờ hững như trước, nhưng ánh mắt lại bỗng trở nên tối sầm. Anh vẫn biết Giản Tiểu Bạch là một cô gái đẹp, nhưng bây giờ cô ấy đã không còn là cây tường vi kiều diễm ẩn mình ở trong góc nhà, mà đã trở thành một đóa hồng ai gặp cũng phải ngắm nhìn.
“Vâng. Đẹp không ạ?”
“Đẹp.”
“Ha ha, đúng là đồ đắt tiền.” Giản Tiểu Bạch vốn định nói kính áp tròng này là do Mạc Tử Bắc tặng, nhưng chưa kịp nói thì anh đã nói trước: “Anh lên đây.”
Anh xoay người muốn đi, bị Giản Tiểu Bạch gọi lại.
“Anh Thiếu Khanh, hôm nay anh không đi làm sao?”
“Nghỉ!”
“À!”
Không tiếng đáp lại, bầu không khí thực cứng ngắc.
“Cho anh mượn con thỏ của em nuôi vài ngày đi!” Anh mở miệng, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì.
“Ơ! Được ạ, anh cầm đi.” Giản Tiểu Bạch đến ban công mang theo cái lồng sắt nhỏ, bên trong là một chú thỏ con lông tơ trắng tinh, rất đáng yêu!
Mai Thiếu Khanh nhận lấy, cười lạnh nhạt rồi xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng anh có vẻ gì đó mất mát, Giản Tiểu Bạch nhún vai, anh Thiếu Khanh như vậy, cô đã quen rồi. Nhưng cô biết, với người khác, Mai Thiếu Khanh là người yêu chữ như vàng (rất kiệm lời).
Vào phòng tắm tắm rửa, hôm nay trời nóng quá, phải gột cho hết mệt mỏi hôm nay, ngủ một giấc sâu, ngày mai chủ tịch Ôn quay lại còn có đủ tinh thần mà ứng phó. Cô làm ở tầng 26 là khu vực của chủ tịch Ôn, nghe thư ký Dương nói đó là một ông già rất nghiêm khắc, cô cũng không muốn ngày đầu thấy ông đã bị cạo trọc.
Mạc Tử Bắc nhận được điện thoại của Doãn Đằng Nhân, nói đang ở quán bar chờ anh. Lập tức đi tới, vừa vào cửa thì thấy ở trong một góc phòng tối tăm, trái phải Doãn Đằng Nhân ôm bốn người đẹp, cười đến vô cùng tà mị.
Mạc Tử Bắc đi tới, còn chưa tới nơi đã bị Doãn Đằng Nhân phát hiện, “Này! Mạc, đã lâu không gặp!”
“Đúng vậy! Đã lâu không gặp!”
Mạc Tử Bắc thầm nghĩ, tuy không gặp nhưng thường xuyên gọi điện thoại đường dài, kinh nghiệm tán gái của anh ta có gì mà anh ko biết!
Doãn Đằng Nhân là bạn thân thời đại học của anh! Một tay ăn chơi lêu lổng, nhưng cũng khó trách, tuổi còn trẻ đã là người thừa kế của nhà họ Duẫn, đường đời rộng mở, ai bảo anh ta là con trai độc nhất của nhà họ Duẫn chứ.
Doãn Đằng Nhân là một người đàn ông tuyệt mỹ, vẻ đẹp của anh ta có chút nữ tính. Một người đàn ông khiến người khác cảm thấy xinh đẹp, mà cái xinh đẹp ấy lại khiến người ta cứng lưỡi, thì không biết là may mắn hay bất hạnh!
Các người đẹp thấy có soái ca đến thì một trong số đó nũng nịu kêu to: “Ôi! Nhân, soái ca này chính là Mạc tiên sinh mà anh vẫn nhớ mãi không quên đó hả?”
Doãn Đằng Nhân nắm lấy cằm người vừa nói, ấn một nụ hôn lên cái mặt bự phấn đó. “Đúng rồi, cục cưng Tây Tây à, em thông minh thật đó. Nhanh đi mời anh Mạc uống một chén đi!”
Tây Tây nghe lời đứng dậy, cô gái này dáng người cao khoảng mét bảy, đi giày cao gót vào thì còn cao hơn cả Mạc Tử Bắc. Phụ nữ mà cao quá lúc ôm sẽ không có cảm giác con chim nhỏ nép vào người, thấp một chút có khi lại tốt hơn. Nghĩ đến đây thì dáng người đáng yêu của Giản Tiểu Bạch lại hiện lên trong đầu anh. Quái lạ, anh lại nghĩ đến Giản Tiểu Bạch, cô gái đó dáng người cao cũng chỉ có mét sáu.
Nhận ly rượu ngon mà Tây Tây đưa tới, Mạc Tử Bắc tức giận uống một hơi cạn sạch.
Ngón tay ngọc ngà, trắng tinh, sơn màu đỏ chói kia của Tây Tây đã lặng lẽ ở trên lồng ngực rộng lớn của Mạc Tử Bắc lúc nào không hay, cảm nhận nhịp tim trầm ổn của anh ta.
Rất dũng cảm!
Nếu như trước đây, nhất định anh sẽ rất hưng phấn, nhưng hôm nay lại cảm thấy buồn tẻ vô vị.
Bình luận