Không dấu vết đẩy bàn tay thon dài như ngọc ra, nhưng Tây Tây lại lập tức xán vào, cơ thể mềm mại không xương cực kỳ giống một con yêu tinh rắn, bò lên người của Mạc Tử Bắc, không chịu xuống. Mạc Tử Bắc cứ mặc cho ả xán vào. Doãn Đằng Nhân xấu xa đi đến trước vuốt ve gương mặt của Tây Tây, sau đó đi qua bên cạnh không có ý tốt cười nói: “Mạc! Tây Tây đúng là ngưỡng mộ cậu từ rất lâu rồi đấy!”
“Ngưỡng mộ mình?” Mạc Tử Bắc nhìn khuôn mặt trát cả lớp phấn dày của Tây Tây, nhìn thế nào cũng thấy khó chịu, bất giác lại nhớ tới khuôn mặt trắng tự nhiên của Giản Tiểu Bạch, đó mới là sắc đẹp trời cho. Còn mấy cô gái xinh tươi suốt ngày dưỡng da, lúc nào cũng phải bôi son trát phấn, chải chuốt trang điểm cho thật nhiều kia thật khiến người ta không thể không thấy nhạt nhẽo.
“Đúng vậy, là ngưỡng mộ đại danh của cậu đó! Còn giả vờ giả vịt, ai mà chẳng biết cậu là cậu hai của Ôn thị chứ!”
“Nhân!” Nghe thấy hai từ Ôn thị, sắc mặt Mạc Tử Bắc lập tức xụ xuống, trầm giọng ngăn không cho anh ta tiếp tục nói tiếp: “Đừng nhắc tới nữa, mình và chỗ đó không có quan hệ gì hết.”
“Sao thế? Cho dù ông Ôn có không tốt với cậu nhưng chẳng nhẽ ngay cả ba cậu cũng không chịu nhận?” Doãn Đằng Nhân vẫn không sợ chết hỏi.
“Ba không ra ba thì nhận để làm gì? Đừng quên mình họ Mạc, chứ không phải họ Ôn, cho nên tất cả đều không liên quan đến mình.”
Từ nhỏ anh đã không mang họ Ôn, mà lấy họ Mạc của mẹ, mọi thứ của ông Ôn kia đều không liên quan tới anh. Điều này ngay từ nhỏ anh đã khắc trong lòng, không phải hận, cũng không phải yêu. Cũng chẳng có chút tình cảm nào, chỉ đơn giản coi ông là người xa lạ. Mẹ chấp nhận ông Ôn thì đó là chuyện của bà, anh không xen vào, nhưng anh tuyệt đối không thừa nhận ông ấy.
Doãn Đằng Nhân lại nói cho anh một tin: “Ông ấy đã về nước!”
Tiếp tục cùng người đẹp bên cạnh trêu đùa, Mạc Tử Bắc nhìn bộ dạng đại thiếu gia ăn chơi lêu lổng của cậu ta mà không nhịn được lắc đầu. Tên quỷ này cứ thế quẳng công ty lại cho anh, còn bản thân lại đi tìm hoan mua vui, lúc anh mệt chết mệt sống, cậu ta lại ở trong phòng của người đẹp ung dung, vui sướng. Điều này ít nhiều khiến trong lòng anh thấy có chút bất công. Nhưng đây cũng là quyền tự do của ông chủ, cho nên anh cũng muốn làm ông chủ.
“Mạc, người ta rất thích anh đó!” Tây Tây làm nũng giương mắt nhìn ánh mắt Mạc Tử Bắc.
Cô gái này đúng là lẳng lơ, trong lòng Mạc Tử Bắc dâng lên cảm giác khinh thường, nhưng trên mặt vẫn như trước, không nhìn ra biểu cảm gì.
Từng hơi thở như mùi hoa lan của Tây Tây phả vào cổ của Mạc Tử Bắc. Anh vẫn không có động tĩnh, nheo đôi mắt đẹp, sáng như đuốc lại, nói với Doãn Đằng Nhân: “Mình biết. Sáng nay đã gặp Ôn Hướng Đình.”
“Hả? Anh cả kia của cậu đúng là rất thú vị! Thời nào rồi mà còn chơi trò đàn ông thời xưa năm thê bảy thiếp, nghe nói có mấy người còn sinh con cho ông ta, đáng tiếc toàn sinh con gái. Hơn nữa hắn vô dụng như vậy, bên ngoài còn đồn là ông Ôn có ý định sửa lại di chúc.”
“Tây Tây, các em qua bên kia trước đi, anh và anh Mạc phải trò chuyện một lát.” Doãn Đằng Nhân ra lệnh.
“Đừng!” Mạc Tử Bắc ngăn cản, “Ngày mai đến công ty rồi nói sau, mình phải đi rồi.”
“Vừa tới đã đi?” Doãn Đằng Nhân khó hiểu, sau đó lại hiểu ra mà cười to, “Có phải con cừu nhỏ đó rất khó giải quyết không?”
“Không có, yên tâm đi, đã thu phục được rồi!” Anh làm bộ dùng tay ra dấu OK.
Doãn Đằng Nhân cười tà mị, “Nói vậy là rất có hương vị rồi?”
“Không cần nói cũng biết!”
“Ngày mai cậu tiếp tục trấn giữ ở công ty, nếu ông già có hỏi thì nói mình còn chưa về. Báo cho cậu biết một tiếng, mình còn phải xin nghỉ thêm vài ngày, công ty giao lại cho cậu.” Lão đại Doãn Đằng Nhân lên tiếng.
“Dạ. Ông chủ, tôi sẽ cân nhắc. Năm nay ông chủ là lớn nhất.” Ý của Mạc Tử Bắc là làm người làm công thì không có quyền phản đối, nếu không phải anh cũng có năng lực đủ mạnh, thì làm gì có thời gian mà nghỉ ngơi.
Doãn Đằng Nhân này cả ngày ăn chơi trác táng, chỉ biết đi cưa gái, hoàn toàn mặc kệ chuyện công ty, còn nói sau khi tốt nghiệp sẽ để anh làm công ba năm, vậy mà hiện tại đã hơn năm năm, anh cũng đã hai mươi bảy tuổi, cũng đến lúc tự tạo địa vị xã hội. Bởi vì mấy năm nay anh phát hiện làm ông chủ thật sự là rất hạnh phúc, chỉ cần tìm được một người đắc lực lại có khả năng, thì sẽ không phải buồn phiền chuyện hoạt động của công ty.
Mạc Tử Bắc rất lịch sự né tránh tám móng vuốt của Tây Tây, gật đầu bỏ đi. Tây Tây nhõng nhẽo gọi một tiếng thật to: “Mạc, đừng đi mà!”
“Anh ra tiễn Mạc, các em cứ vui trước đi!” Trên mặt Doãn Đằng Nhân lộ vẻ tươi cười chết người như cũ.
Hai anh chàng đẹp trai dáng người cao chừng một mét tám đi với nhau khiến bốn người đẹp thật sự si mê không thôi.
Sau khi ra khỏi quán bar, Mạc Tử Bắc nói với Doãn Đằng Nhân: “Nhân, cậu phải tiếp quản công ty, giao ước của chúng ta đã đến kỳ hạn, hiện tại đã tới lúc mình tự tạo địa vị xã hội rồi!”
“Đừng nha!” Doãn Đằng Nhân nghe anh phải đi, lập tức biểu hiện bộ dạng rất bi thương, trên khuôn mặt tuấn tú lộ nét mặt rất ủy khuất: “Mạc, đừng đi! Cậu đi rồi mình sẽ sống sao đây? Ở lại thêm một năm đi! Mình thề, một năm thôi, năm sau mình nhất định sẽ để cậu đi!”
Bình luận