Mai Thiếu Khanh giống như lơ đãng liếc nhìn anh, trong con ngươi xinh đẹp tựa hồ hiện lên một tia khiêu khích khó phát hiện. Nhanh đến nỗi Mạc Tử Bắc còn tưởng mình hoa mắt. Tiểu tử này có vẻ cũng không hờ hững như mình đã tưởng tượng nhỉ!
“Đi xem thỏ con trước đi!” Anh nhắc nhở bọn họ nhưng kỳ thật là anh đang muốn tách hai cái tay đang nắm lấy nhau của hai người họ ra.
Giản Tiểu Bạch bối rối bỏ tay Mai Thiếu Khanh ra, vội vàng hỏi “Thỏ con đâu rồi?”
Mai Thiếu Khanh xoay người đi đến ban công xách ra một cái lồng sắt có chú thỏ con im lặng nằm vùi bên trong, hai lỗ tai thật dài rũ rượi cụp xuống thoạt nhìn không có một chút sức sống, đúng là bệnh thật rồi.
“Thỏ con? Thỏ con?” Giản Tiểu Bạch khẽ gọi, nước mắt liền trào ra. Mạc Tử Bắc nhìn thấy bộ dạng đáng thương như vậy của cô mà lòng cũng căng thẳng theo.
“Cậu không phải là bác sĩ thú y sao? Vì sao không chữa cho nó?” Anh nói chuyện với Mai Thiếu Khanh bằng khẩu khí rất khinh miệt.
Mai Thiếu Khanh nhìn anh lạnh nhạt đáp: “Tôi không phải bác sĩ thú y, tôi là bác sĩ cứu người.”
“Cho dù không phải cũng có thể chữa khỏi cho nó mà!” Giọng điệu của Mạc Tử Bắc đúng là ra lệnh chứ không phải khẩn cầu.
Mai Thiếu Khanh lắc đầu: “Đã tiêm rồi nhưng nó đã từng phẫu thuật, nên thể chất rất yếu lại gặp phải mưa dầm khiến nó chuyển xấu, lần này lấy kinh nghiệm của tôi, nó khả năng sẽ không sống đến ngày mai”.
Mai Thiếu Khanh nói rất thản nhiên còn Giản Tiểu Bạch lại khóc ào. Mạc Tử Bắc hung ác lườm một cái, trách anh ta sao lại nói trắng ra như vậy. Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén kia nếu như là thanh kiếm thì chắc chắn đã chọc thủng người anh ta rồi.
“Không không không được, anh Thiếu Khanh mau cứu nó đi! Nó theo em đã nhiều năm, cũng là người bạn thân nhất của em, em không muốn nó chết đâu.”
Nó đối cô mà nói không chỉ là một con thỏ con mà còn là người thân của cô. Thuở nhỏ, khi còn ở cô nhi viện cô luôn khao khát có một người thân, cũng nhờ chú thỏ con này bù đắp cho sự mất mát không có người thân đó. Vậy mà hiện tại nó lại không có khả năng sống đến ngày mai, cảm giác trong lòng cô cứ như là một người thân của mình sắp đi xa.
“Cứu sống nó!” Mạc Tử Bắc vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rơi lệ trong lòng liền phát điên, trái tim của anh đã trở nên mềm yếu như thế từ khi nào vậy?
Tiêu rồi!
Mai Thiếu Khanh nhún vai: “Nếu có thể cứu thì tôi đã không gọi điện cho Tiểu Bạch rồi.”
“Tôi không tin, chúng ta đưa nó đi bệnh viện.” Nói xong Mạc Tử Bắc cầm lấy lồng sắt tinh xảo định mang con thỏ con đi với Giản Tiểu Bạch.
“Thật sự không thể cứu!” Giọng của Mai Thiếu Khanh không nhanh không chậm, giống như chuyện chẳng có liên quan đến anh ta.
“Bắc! Bỏ đi, anh Thiếu Khanh sẽ không gạt em đâu!” Giản Tiểu Bạch ôm cái lồng thỏ im lặng ngồi ở trên sô pha nhà trọ của Mai Thiếu Khanh, nước mắt từng giọt từng giọt lăn tròn xuống má.
“Đừng khóc, nếu còn khóc nữa thì kính mắt sẽ rơi ra ngoài đó”. Mạc Tử Bắc cũng chả còn cách nào khác, anh chán nhất là phụ nữ khóc.
Giản Tiểu Bạch khóc lớn, rõ ràng là càng khuyên nước mắt càng nhiều.
Mai Thiếu Khanh thản nhiên mở miệng: “Tiểu Bạch, sống chết phải tuỳ mệnh nó thôi! Có lẽ sống đối nó mà nói là một loại tra tấn, chi bằng chết đi còn tốt hơn, không phải sao?”
Anh ta nói không nhanh không chậm, nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại làm Giản Tiểu Bạch thật sự ngừng khóc, chỉ còn cúi đầu nức nở. Mạc Tử Bắc choáng váng, lời nói của tên này cũng quá thần kì đi.
Mạc Tử Bắc thực sự tức giận, tên Mai Thiếu Khanh này nhất định là có ảnh hưởng rất lớn đối với Giản Tiểu Bạch, cậu ta chỉ cần nói một câu là có thể làm cho cô ngưng nước mắt chảy ròng ròng.
Trò chơi thách thức này cũng thật không phải là đối thủ mạnh bình thường đâu!
Bình luận