Giản Tiểu Bạch nhìn mà trong lòng chua xót, có lẽ anh Thiếu Khanh nói đúng, nếu sống vất vả như vậy không bằng thoải mái mà chết đi. Cô chỉ có thể dưới đáy lòng hy vọng thỏ con của cô sau khi chết có thể lên thiên đường làm một thiên sứ.
Mai Thiếu Khanh lấy cái lồng sắt nhỏ trong tay cô mở ra, bế ra thỏ con đang hấp hối nhẹ nhàng đặt vào trong tay cô.
“Đừng buồn, anh sẽ tìm cho em một con khác đẹp hơn.” Mai Thiếu Khanh an ủi cô.
“Tìm một con đẹp hơn?” Mạc Tử Bắc đột nhiên nảy ra một ý tưởng, vì thế anh không nói cái gì, xoay người rời đi. Mai Thiếu Khanh nhìn anh rời khỏi, đôi mắt xinh đẹp không chút kinh ngạc.
Hai mắt đẫm lệ của Giản Tiểu Bạch mông lung không nhìn thấy gì. Kính sát tròng kín lệ làm cho cô nhìn cái gì cũng đều nhòe đi. Ngay cả Mạc Tử Bắcrời đi cô cũng không nhìn thấy.
Rời khỏi nhà trọ, Mạc Tử Bắc ngửa đầu nhìn nhìn mặt trời đã xuống núi. Anh muốn đi mua một con thỏ con mới cho Giản Tiểu Bạch.
Chỉ là không biết cửa hàng vật nuôi buổi tối có mở cửa không, lái xe qua vài đường phố phồn hoa, cuối cùng cũng tìm thấy một cửa hàng nhỏ nuôi loại thỏ của Giản Tiểu Bạch, sau khi hỏi thăm mới biết được đó là thỏ Lop Hà Lan. Nhân viên cửa hàng nói nó có đặc trưng là khuôn mặt và cơ thể có hình tròn, mũi bàn chân bằng phẳng và ngắn hơn các loài khác, màu sắc cũng rất đa dạng, thông thường nhất là màu đen trắng, cà phê sữa và nâu nhạt.
Anh chọn một con thỏ màu trắng giống với con thỏ của Giản Tiểu Bạch, vốn chỉ chọn một con nhưng nhân viên cửa hàng lại nói một con rất cô đơn, hai con là tốt nhất, còn có thể cho chúng làm bạn với nhau!
Anh cảm thấy cũng tốt liền mua cả hai. Sau đó anh lái xe trở về chỗ ở của Giản Tiểu Bạch, gõ cửa không thấy người trả lời lại lên lầu gõ cửa nhà của Mai Thiếu Khanh, lúc nhìn vào cửa thì thấy Giản Tiểu Bạch đang ôm thỏ con đã chết kinh ngạc xuất thần. Nhìn như vậy làm cho người ta cảm thấy cái chết đi không phải là một con thỏ mà là người thân của cô.
Mai Thiếu Khanh vẫn giữ một vẻ mặt lạnh nhạt không buồn cũng không vui.
Mạc Tử Bắc nhẹ nhàng đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt của Giản Tiểu Bạch. Giản Tiểu Bạch nâng mắt lên thấy anh, nước mắt lại kìm không được mà chảy xuống.
Anh lập tức giơ cái lồng sắt trong tay lên, nhẹ ngàng an ủi cô: “Đừng khóc, sau này sẽ một đôi thỏ con ở cùng em!”
Giản Tiểu Bạch mở đôi mắt to mang theo sương mù, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu làm cho tim anh thắt lại. Khuôn mặt mềm mại bởi vì rơi lệ mà có vẻ càng thêm xinh đẹp ướt át, độ cong của đôi môi đỏ mọng thể hiện rõ vẻ thương tâm, màu da mịn màng, nõn nà khiến người ta rung mình. Dáng vẻ hoa lê rơi lệ đó làm Mạc Tử Bắc càng thêm nhẹ nhàng nói: “Tiểu Bạch, đến xem này, bắt nó cho anh đi!”
Giản Tiểu Bạch đáng thương chăm chú nhìn Mạc Tử Bắc, sự dịu dàng trong mắt anh làm cho cô an tâm. Cúi đầu nhìn một đôi thỏ con trong lồng sắt không sợ hãi ăn cà rốt sống, lại nhìn thỏ con đã chết trong tay mình mà càng buồn hơn.
Mạc Tử Bắc đón lấy con thỏ con đã chết trong tay Giản Tiểu Bạch, cô cũng không có ngăn trở. Nhẹ nhàng nói: “Em muốn đem nó chôn cất thật tốt, để kiếp sau làm một thiên sứ thỏ con khỏe mạnh hạnh phúc trên thiên đường”.
Mạc Tử Bắc gật đầu: “Nó nhất định sẽ được lên thiên đường, đừng buồn nữa”.
Hai tròng mắt Mai Thiếu Khanh lóe lên lộ ra một chút thâm ý khó nắm bắt. Mạc Tử Bắc đứng lên đem con thỏ con đã chết đặt vào tay anh: “Cậu đi chôn nó!”
Anh ra lệnh, vẻ mặt tựa như thiên thần đem Mai Thiếu Khanh trở thành người làm công. Khoé miệng Mai Thiếu Khanh hiện lên một tia thâm ý không dễ phát hiện, không nói lời nào cầm xác con thỏ nhỏ dần dần cứng ngắc ra khỏi cửa.
Mạc Tử Bắc quét mắt nhìn một vòng căn phòng toàn màu trắng của Mai Thiếu Khanh, tên tiểu tử này đúng là sạch sẽ, không hổ là người học y, nói không chừng có khi còn có chứng nghiện sạch sẽ!
“Chúng ta xuống lầu đi!” Anh không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, đứng ở đây làm cho anh cứ có cảm giác như mình đang ở bệnh viện vậy.
“Được!” Giản Tiểu Bạch nghe lời giống như một cô vợ nhỏ đứng lên đi theo Mạc Tử Bắc rời khỏi nhà trọ của Mai Thiếu Khanh.
Đến trước cửa nhà trọ của mình, cô dừng lại nói với Mạc Tử Bắc: “Cám ơn anh, anh về đi! Em muốn yên tĩnh một chút!”
Bình luận