Mạc Tử Bắc chậm rãi đi từng bước một về phía Ôn Hướng Đình, gương mặt hắn sưng vù, hai má to bạch la lên: “Mày không được làm bậy, cẩn thận bảo vệ sẽ đưa mày đến cục cảnh sát đấy.”
Lúc hắn nói lời này cũng hơi lo lắng một chút, hắn biết Mạc Tử Bắc luyện Karate đã hai mươi năm nhưng hắn vẫn không nhịn được cục tức mà mạnh miệng.
Mạc Tử Bắc bởi vì tức giận mà phóng ra tia nhìn sắc lẹm, chỉ tiếc là ánh mắt không thể giết người thay cho nắm tay.
Mạc Tử Bắc kéo Ôn Hướng Đình ném ra xa ở vài thước, trên người hắn dính đầy những thứ dơ bẩn mà Giản Tiểu Bạch vừa nôn ra. Bởi vì vừa rồi bị Mạc Tử Bắc đá một cước gãy xương sườn, giờ lại bị ném đi như vậy làm hắn đau đến túa mồ hôi lạnh.
Mạc Tử Bắc túm lấy áo hắn rồi kéo tới bờ tường, hung hăng nện một trận tơi bời vào bụng hắn, lúc buông áo hắn ra, hắn liền ngã xuống dưới, vừa rồi chỉ là gãy xương sườn bên trái, còn bây giờ xương sườn bên phải cũng gãy nốt.
Mạc Tử Bắc ném hắn xuống đất, nện một trận tơi bời rồi mà vẫn không thể làm nguôi lửa giận trong lòng anh, anh lại tiến lên đá cho hắn một cước. Ôn Hướng Đình thực không đàn ông kêu gào khóc lóc, từ cửa ban công có mấy người bảo vệ vọt vào, trong tay còn cầm theo vài cái côn điện, ánh mắt Mạc Tử Bắc đảo qua, bọn họ sợ tới mức không dám tiến lên.
Giản Tiểu Bạch run run nắm chặt góc âu phục của Mạc Tử Bắc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
Mạc Tử Bắc nhìn thấy như vậy mà đau lòng bế cô: “Chúng ta về nhà!”
Cô an tâm ôm anh, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở cổ anh, nhìn đáng thương như một con thỏ nhỏ.
Mạc Tử Bắc lại giận dữ trừng mắt lườm Ôn Hướng Đình một cái rồi bế Giản Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi. Nhân viên ở đây không ai dám vào xem đã xảy ra chuyện gì, họ thật sự không muốn đánh mất bát cơm của mình.
Mạc Tử Bắc vừa mới mang Giản Tiểu Bạch vào thang máy thì nghe thấy thoại kêu rên như giết heo của Ôn Hướng Đình truyền đến, khóe môi của anh nhếch lên một nụ cười âm ngoan, Ôn Hướng Đình mày giờ ở đó mà chờ ba tháng cho xương sườn lành đi bằng không cứ nằm đó mà chờ tàn phế đi!
Suốt dọc đường, Giản Tiểu Bạch chôn mặt ở cổ Mạc Tử Bắc, nhỏ giọng nức nở, vẻ mặt anh có chút lo lắng nhưng lại nhìn không ra trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì.
Nhẹ nhàng đem cô đặt vào trong xe, Giản Tiểu Bạch lại vẫn không chịu buông anh ra.
“Đừng sợ, an toàn rồi!”
Lời nói của anh khiến cô an tâm ngoan ngoãn buông anh ra.
Mưa vẫn còn rơi, một cơn trời nhẹ nhàng mà trút nước.
Giản Tiểu Bạch so vai, cúi đầu, cô không biết Mạc Tử Bắc muốn dẫn cô đi đâu, mà đi đâu cũng không sao, chỉ cần có anh ở cạnh thì lòng của cô sẽ rất an tâm.
Bởi vì kinh sợ quá độ mà khuôn mặt nhỏ nhắn dàn dụa nước mắt càng có vẻ nhỏ bé yếu ớt, cả người được bọc trong caí áo vest rộng thùng thình lại càng có vẻ gầy bé.
Mạc Tử Bắc vốn là muốn đưa cô về Dương Quang Quả Hương, nhưng bây giờ thấy bộ dạng đang rất cần sự an ủi của cô mà anh lại thay đổi chủ ý.
Anh muốn đưa cô về, anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh, để không bao giờ phải nơm nớp lo sợ nữa.
Hạ quyết tâm, sắc mặt Mạc Tử Bắc thoáng dịu đi, một tay cầm lấy cần tay nhỏ bé của cô, tay còn lại thì cầm tay lái lái xe chạy như bay.
Căn hộ của Mạc Tử Bắc nằm ở đoạn đường Tam Cư Thất sầm uất nhất thành phố. Căn hộ trang hoàng đơn giản, nhẹ nhàng thoáng mát, bởi vì không muốn nơi này bị ô nhiễm nên anh chưa từng mang một người phụ nữ nào tới đây. Giản Tiểu Bạch là người đầu tiên.
Bế Giản Tiểu Bạch đi vào cửa nhẹ nhàng đặt lên ghế sô pha. Cứ nghĩ đến việc thiếu chút nữa bị Ôn Hướng Đình làm nhục, nước mắt lại từ đôi mắt to của Giản Tiểu Bạch mà ào ạt trào ra, thân mình run run chui vào trong lòng anh.
Giản Tiểu Bạch đáng thương khẽ nói: “Hắn muốn em trở thành người phụ nữ của hắn, em không đồng ý hắn liền đánh em, em rất sợ, rất sợ! Em không muốn sống nữa, chắc chẳng còn ai muốn lấy em nữa đâu!”
Bình luận