Xuyên qua ánh đèn bàn mờ nhạt lay lắc, cô nhìn ngắm Mạc Tử Bắc đang yên giấc ngủ say, dáng vẻ tuấn tú như một pho tượng, hàng mi thật dài đang khép chặt, còn có thể nhìn thấy rõ cả hai đường mí mắt. Nhịn không được cô đưa một bàn tay dò theo khuôn mặt anh, dọc từ ấn đường trơn bóng đi về phía chiếc mũi thẳng. Phía trên môi còn có một ít râu lún phún, thoạt nhìn rất tốt!
Thì ra hứng thú thân thể lại chết người như vậy, hèn gì Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân cứ luôn hẹn nhau trốn ở trong phòng vụng trộm í e với nhau, đúng là niềm vui khiến người ta làm không biết mệt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải làm cùng người đàn ông mình yêu, nếu không sẽ chỉ là sự đau khổ mà thôi.
Nhẹ nhàng lấy cánh tay của anh ra không ngờ lại bị anh ôm càng chặt hơn. Kinh ngạc mở to cái miệng nhỏ nhắn, lại bất ngờ đối diện với đôi mắt xinh đẹp của anh, ánh mắt lười biếng và quyến rũ.
“Dậy rồi sao?” Giọng của anh khàn khàn lại có sức hấp dẫn chết người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch lại nóng rực lên.
“Em đói bụng! Chúng ta không có ăn cơm trưa cũng không có ăn bữa tối, em rất đói!” Lời nói đáng thương giống như là anh đang ngược đãi cô vậy.
“Trên bàn có pizza, không biết nguội rồi có ăn được không nữa?”
“Có thể hâm nóng một chút, anh có bếp không?”
“Chưa bao giờ sử dụng, em thử đi xem có còn dùng được không đi!” Tay Mạc Tử Bắc cẩn thận lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, quyến luyến ngồi xuống giường, cứ như vậy không mặc quần áo đã đi ra ngoài.
Giản Tiểu Bạch lại không biết nên nói như thế nào, đứng dậy cô còn không dám chứ đừng nói gì là không biết xấu hổ đi lại trước mặt anh, còn anh thì cứ khoả thân đi quanh phòng, báo hại mặt của cô càng ngày càng ngày đỏ.
Nhưng dáng người của anh thật rắn chắc, không có chút mỡ thừa! Làm cho người ta nhìn vào lại nhịn không được mà chảy nước miếng! Hừ! Phụ nữ háo sắc! Giản Tiểu Bạch thật sự đã trở thành phụ nữ, cô đã bị Mạc Tử Bắc biến thành phụ nữ, một người phụ nữ đích thực.
Mạc Tử Bắc đứng lên, không một chút thẹn thùng mở cửa ra ngoài lấy quần áo.
Trở về còn mang cho cô một bộ váy ngủ màu trắng tinh khiết!
Anh ngông nghênh đi vào làm Giản Tiểu Bạch sợ tới mức lập tức chui vào trong chăn, vừa rồi nhìn bóng anh đã rất thẹn thùng rồi, bây giờ còn đi lại đây nữa thì chẳng phải là càng làm cho người nào đó muốn độn thổ cho xong.
Nhìn bộ dạng của cô như vậy, đôi môi mỏng của Mạc Tử Bắc nhịn không được tràn ra một tràng cười sảng khoái.
Cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé ở dưới chăn len lén sờ soạng lung tung tìm quần áo, mò cả nửa ngày cũng không mò ra, Mạc Tử Bắc tiến lên nắm lấy cánh tay nhỏ bé của cô làm cô sợ tới mức thét chói tai, núp ở trong chăn, giọng nói nghe cứ ấp a ấp úng.
Mạc Tử Bắc xốc chăn lên, hình ảnh Giản Tiểu Bạch đang lo lắng muốn chết trong chốc lát hiện ra trước mắt anh.
“Đừng!” Cô cũng bất chấp thẹn thùng vươn tay che mắt anh lại, “Không được nhìn, anh xoay qua đi!
Mạc Tử Bắc cười nói “Em đã bịt mắt anh như vậy rồi mà sao còn thẹn thùng nữa? Vừa rồi anh chỉ nhìn thấy người nào đó đang rất tập trung thôi!
Giản Tiểu Bạch kêu lớn: “Không được nói!”
“Ha ha!” Mạc Tử Bắc cười càng lớn hơn.
Một bàn tay che mắt anh, bàn tay còn lại thì vơ lấy váy ngủ khó khăn mặc vào.
Ai ngờ vừa mới mặc vào đã bị anh cởi ra chỉ mấy giây sau đó! Quần áo của cô bị vứt xuống dưới giường, lần này vẫn như cũ không thể thiếu chuyện quấn quýt với nhau!
Ở dưới thân anh, Giản Tiểu Bạch mở to mắt nhìn: “Em rất đói, em muốn ăn cơm!”
“Anh cũng rất đói, để anh ăn trước!”
Cô đói là miệng còn anh đói là thân thể! Trước để thân thể ăn no, sau mới đến miệng!
Bình luận