“Cậu thực sự đừng nói với mình là cậu bị thất tình đó nha.”
“Thất tình cái đầu cậu ấy! Mình đây là muốn làm một hành vi nghệ thuật rõ chưa? Mình đây đang diễn một hành vi nghệ thuật, cậu có thể nhìn thấy là may lắm rồi, bổn cô nương còn chưa tính ra ngoài biểu diễn đấy.”
Lâm Hiểu Tình thoắt vui vẻ, nhìn vào mắt cô còn cả dấu hôn còn in trên cổ cô, cười gian xảo nói: “Hành vi nghệ thuật lần này, hình như có đến hai nhân vật chính mà?”
“Cậu dựa vào cái gì mà nói vậy?” Giản Tiểu Bạch hiện tại thật phát điên lên rồi, cô thề tuyệt đối không hề hé ra cái tên Mạc Tử Bắc.
Lâm Hiểu Tình liếc mắt nhìn cổ áo của cô: “Trên cổ cậu có rất nhiều dấu ô mai xanh xanh đỏ đỏ nha? Còn dám nói là tự mình gây ra à. Òa Đều là người từng trải! Cười chết mất thôi! Nói! Là tên nào! Mai Thiếu Khanh à?”
“A! Đi chết đi!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tiểu Bạch xấu hổ đỏ bừng cả lên. “Tự mình làm không được sao.”
Gương mặt cô hiện tại mỗi lúc một xám xịt, còn Lâm Hiểu Tình lại như được dịp cứ cười khúc khích không thôi: cô nhóc này xem ra lớn rồi. Trông vẻ mặt đỏ ửng của cô thế này, chắc hẳn đã trải qua việc đời người. Tuy thoạt nhìn cỏ vẻ hơi tiều tụy, nhưng cô ngốc này vẫn đặc biệt quyến rũ.
“Gạt quỷ ấy! Nói mau! Tối qua cậu quấn lấy tên nào, hả?”
Nghe nhắc đến tối qua, cô liền òa lên khóc nức nở, chẳng nói gì cả, nước mắt cứ rơi mãi không thôi.
Lâm Hiểu Tình đoán Tiểu Bạch có thể đã bị người ta ăn sạch rồi. Nhìn cô bộ dạng khóc lóc thương tâm thế kia, tám phần là tên đó không chịu trách nhiệm!
Nói mình biết, tên khốn ấy là ai? Mình tìm hắn cho!” Máu nóng trong người Lâm Hiểu Tình sôi sùng sục, hận không thể mau chóng tìm ra tên sở khanh ấy.
Giản Tiểu Bạch xúc động, ôm chằm lấy cô: “Hiểu Tình, chỉ có cậu là tốt nhất! Mình thất tình! Cậu đoán đúng rồi mình thật sự đang thất tình! Hu hu…”
“Đừng khóc! Chúng ta đi tìm hắn! Mình thật muốn xem là tên lớn mật nào dám đem Tiểu Bạch chúng ta ăn sạch sẽ lại còn không chịu trách nhiệm.” Lâm Hiểu Tình vừa nói vừa xắn tay áo, bộ dạng như chuẩn bị đánh người, quả thật rất giống Tôn nhị nương.
“Đừng có nhắc tới hắn nữa! Mình phải quên hắn, bắt đầu từ hôm nay mình phải quên hắn! Mình muốn ăn một bữa thật no, tớ muốn ăn nhiều một chút khao cái bao tử của mình.” Phụ nữ sau khi thất tình trước tiên thường là khóc, tiếp đó lại là ăn! Giản Tiểu Bạch cũng cũng không ngoại lệ.
“Được! Mình mời, không gọi Hùng Lập Tân hay Mai Thiếu Khanh, chỉ mỗi hai chúng ta đi ăn thôi!” Lâm Hiểu Tình vui vẻ đồng ý với niềm vui lớn nhất của người thất tình.
“Ừ!” Giản Tiểu Bạch lau sạch nước mắt, ngồi xuống tìm áo quần. Bộ đồ cô đang mặc chính là bộ đồ thể dục, cô càng vận động bộ đồ cũng muốn bung ra. Lâm Hiểu Tình thấy vậy cũng không nói lời nào, chỉ sợ nói lại khiến cô khóc.
Nhìn cô lại phục trang như một bà sơ già, trong lòng Lâm Hiểu Tình chỉ còn biết thầm hít vào một hơi.
Lúc Giản Tiểu Bạch hai con mắt sưng to như hai quả đào mọng nước chằm chằm đi ra cửa thì Mai Thiếu Khanh cũng vừa lúc đứng ở cửa, không biết đã đến từ lúc nào.
Lâm Hiểu Tình ngại ngùng cười cười. Mỗi lần gặp Mai Thiếu Khanh, cô cảm thấy bản thân không được tự nhiên. Người này tuy diện mạo anh tuấn, nhưng lại lạnh lùng xa cách khiến người ta chẳng thể đến gần.
Cô ghét nhất người khác tỏ ra rất đẹp trai. Nhưng xem ra anh không có vẻ giả vờ, nói chung là cô thấy vậy.
“Anh Thiếu Khanh, em và Hiểu Tình ra ngoài ăn một chút, anh có đi cùng tụi em không?” Giản Tiểu Bạch thấy thật có lỗi với Mai Thiếu Khanh. Tối qua cô vô lễ khóc lóc trên người Mai Thiếu Khanh, khiến anh toàn thân đều dính nước mắt và nước mũi cô.
“Hai người đi thôi! Mình không đi!” Nhanh chóng từ chối, hơi hơi gục đầu xem như là chào hỏi Lâm Hiểu Tình.
Lâm Hiểu Tình thoáng sửng người, cũng lập tức gật đầu cười. Thật tàn bạo! Haizz! Không biết khi nào thì anh trai tàn khốc này mới cho người ta được mở rộng tầm mắt, làm được chuyện mà cô chờ mong bấy lâu.
Mai Thiếu Khanh chính là không được tự nhiên, khiến cô có thêm vài phần khó xử.
Bình luận