“Ừ!” Ánh mắt thâm thúy của Mai Thiếu Khanh nhìn vào Lâm Hiểu Tình, anh khẽ gật đầu sau đó xoay người bước lên lầu.
Giản Tiểu Bạch muốn đi nhưng chợt nhớ tới điều gì liền quay người lại hỏi anh: “Anh Thiếu Khanh, em muốn chuyển nhà!”
“Anh đã tìm được một nơi rất tốt rồi!” Anh luôn an bài mọi việc rất chu đáo.
Giản Tiểu Bạch gật đầu đáp lại: “Em đi đây.”
Hai người bước xuống lầu.
Lâm Hiểu Tình có chút khó hiểu: “Cậu ở đây không tốt sao? Tuy rằng hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp.”
“Bởi vì mình mệt mỏi với cuộc sống ở nơi này nên mới muốn thay đổi không khí.”
“Ngừng! Có quỷ mới tin? Nói đi, cậu định trốn ai vậy?”
Giản Tiểu Bạch đi xuống lầu, đảo mắt nhìn Lâm Hiểu Tình: “Mình thất tình, cậu đừng nhắc lại có được không?”
“Được được được! Mình hiểu!” Lâm Hiểu Tình cầu xin tha thứ.
Hôm đó cả hai người bọn họ ngồi trong một nhà hàng cơm Tây, Giản Tiểu Bạch ăn sáu phần bít tết khiến cho toàn bộ nhà hàng và người phục vụ sửng sốt. Quản lý còn rất quan tâm chạy đến hỏi xem cô có cần đến bệnh viện không. Nhưng Lâm Hiểu Tình xua tay nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chúng tôi là vận động viên vừa chạy Maratong về, cần bổ sung dinh dưỡng.”
Quản lý rất nghi nhờ rời đi. Giản Tiểu Bạch sau khi ăn xong còn ‘ợ’ một tiếng khiến cho Lâm Hiểu Tình vô cùng xấu hổ, bởi vì tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được nhìn các cô như đang xem khỉ diễn trò. Mỗi lần cùng Giản Tiểu Bạch ra ngoài cô đều nhận được những ánh mắt khác thường như thế này.
Giản Tiểu Bạch cũng mặc kệ ánh mắt của những người đó, sau khi ăn no uống đủ liền nói với Lâm Hiểu Tình: “Cơm này cậu mời, mình không có tiền, tiền mất rồi.”
Chi phiếu của cô đã bỏ lại chỗ Mạc Tử Bắc.
“Được được! Mình mời! Cậu có muốn ăn thêm gì nữa không?” Lâm Hiểu Tình hoài nghi cô còn có thể ăn hết một bàn thức ăn nữa. Cô nhìn Tiểu Bạch ăn uống rất ngon lành, chẳng nhẽ con gái thất tình khẩu vị đều tốt như vậy sao?
Ăn không ngừng đến lúc không thể cố được mới dừng lại. Giản Tiểu Bạch cũng không biết mình đã ăn những gì, chỉ cảm thấy dạ dày như một cái hố không đáy. Thật vất vả mới no, vừa ngước mắt lên chỉ thấy trên bàn trơ lại chén đĩa. Cơm Tây có thể ăn thành như vậy thực khiến cho người ta khó có thể tin! Bản thân cô cũng thấy có chút ngượng ngùng mất mặt nhưng cũng không quản được nhiều như vậy.
“Ha ha, cẩn thận ăn nhiều quá thành mập ú đó!” Lâm Hiểu Tình có ý tốt nhắc nhở.
“Yên tâm! Mập cũng tốt mà. Dù sao thì cũng chẳng có gì quan trọng”.
“Cẩn thận không gả đi được đâu đấy!”
“Thực sự mà nói thì mình thấy độc thân cũng rất tốt !” Giản Tiểu Bạch lẩm bẩm nói.
Lâm Hiểu Tình lắc đầu, đứa nhỏ này thật sự là bị đả kích, hơn nữa không hề nhẹ chút nào!
Những ngày buồn chán đến chết vẫn tiếp tục trôi qua, chớp mắt đã đến ngày khai giảng .
Ngoài giờ lên lớp Giản Tiểu Bạch còn làm công việc bán thời gian để kiếm sinh hoạt phí cho bản thân. Mạc Tử Bắc vẫn chưa tới tìm cô, với anh cô đã hoàn toàn thất vọng rồi. Chuyển về nhà mới, cô mới phát hiện nguyệt sự từ trước đến giờ luôn đúng ngày nay vẫn chưa thấy đâu. Mang tâm trạng bất an đến bệnh viện làm xét nghiệm, bác sĩ nói cô có thai.
Đây thật sự là một tin tức đáng sợ nhất thế kỷ! Đối với cô đây chính là ngày tận thế.
Giản Tiểu Bạch rưng rưng cầm kết quả xét nghiệm trở lại nhà trọ ở tầng 10, ngẩn người nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Cũng không biết đã thở dài bao nhiêu lần, cô có con của Mạc Tử Bắc.
Cô chưa bao giờ nghĩ mình lại kém may mắn đến như vậy, mặc dù hôm đó triền miên không biết bao nhiêu lần mới kết thúc nhưng cô cũng không ngờ lúc này một sinh mệnh nhỏ bé đã tồn tại ở trong bụng cô.
Bỏ nó sao?
Một sinh mệnh vô tội.
Không!
Trên ban công, hai chú thỏ con tương thân tương ái sinh hoạt cùng nhau, Giản Tiểu Bạch chua xót trong lòng, đó là món quà của anh, cô không có cách nào vứt bỏ nó được. Cô không nỡ!
Vậy thì sinh cứ đứa bé này ra đi! Suốt cuộc đời này không cho anh nhìn lấy một lần, để cho người đàn ông đáng giận kia cả đời này cũng không biết mình còn để lại mầm mống ở bên ngoài.
Cô cứ nghĩ đến hết thảy mọi chuyện anh đều chẳng hay biết gì, là tâm trạng lại rất vui sướng! Cô muốn sinh đứa bé, cả đời không cho anh biết đến!
Bình luận