Mạc Tử Bắc ánh mắt phức tạp đi tới đem áo khoác của mình choàng lên vai cô. “Mặc vào đi đừng để lộ dáng người nóng bỏng của cô!”
Giản Tiểu Bạch bị anh dọa sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng bởi vì lời nói của anh mà càng thêm đỏ ửng. Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt lại nhịn không được nheo lại, ánh mắt sắc bén làm người ta khiếp đảm, đáng tiếc Giản Tiểu Bạch nhìn không rõ lắm.
Mặc áo sơ mi của anh cài mấy khuy áo vào! Cặp đùi đẹp được vạt áo sơ mi phụ trợ nhìn càng thêm mê người.
“Đưa cho tôi!” Mạc Tử Bắc nói.
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch khó hiểu.
“Tay cô!” Dứt khoát đi lên dắt tay cô.
Giản Tiểu Bạch muốn rút về, ngược lại Mạc Tử Bắc nắm càng chặt. Người này thực bá đạo! Giản Tiểu Bạch thầm nghĩ.
Nhưng vẫn vội vàng cự tuyệt. “Mạc tiên sinh tôi có thể tự đi được!”
“Tự cô?” Mạc Tử Bắc cũng không buông ra, bàn tay của cô nhỏ bé mềm mại như không có xương nắm thực dễ bị nghiện không muốn buông ra. “Tự cô suốt ngày có thể đi ra ngoài sao?”
“Mạc tiên sinh tôi chỉ bị cận chứ không phải mù!” Giản Tiểu Bạch cau mày nhắc nhở anh. Ngay cả điều anh nói là sự thật nhưng mà cái giọng điệu trào phúng của anh khiến Giản Tiểu Bạch rất khó chịu, cô bẩm sinh đã bị cận thị chứ cô nào có muốn như vậy đâu chứ.
“Hừ hừ!” Mạc Tử Bắc giễu cợt một hồi, không chút khách khí nói: “So với người mù cũng có mạnh hơn là bao nhiêu đâu!”
Anh dùng ngữ khí khẳng định, cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ cong rất chi là không vui. Sắc mặt cũng bởi vì tức giận cùng thẹn thùng mà càng thêm đỏ ửng.
Mặc Tử Bắc nhíu mày trong đôi mắt tối đen chợt lóe sáng, ánh mắt nghiền ngẫm: “Thế nào? Không vui sao?”
“Không có!” Vẻ mặt xấu hổ vội vàng phủ nhận. Người đàn ông này có thuật đọc tâm sao? Sao tâm tư của cô đều bị anh nhìn thấu vậy?
Một trận tiếng cười trầm thấp truyền đến. Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt to xinh đẹp nhìn anh, đáng tiếc nhìn không rõ biểu cảm của anh, chỉ cảm thấy tiếng cười của anh giống như mang theo cái gì đó làm người ta không thoải mái.
“Mạc tiên sinh chúng ta đi thôi!” Vùng vẫy không thoát khỏi bàn tay to của anh, cô cũng không muốn lãng phí thời gian ở chỗ này. Cô phải đi tìm mắt kính dự phòng của mình, thật sự không muốn làm người mù để người khác nhạo báng.
“Vẫn còn vội vàng?” Mạc Tử Bắc nói ra ý nghĩ của mình.
Giản Tiểu Bạch lại nghe không rõ nguyên nhân. “Chẳng lẽ Mạc tiên sinh muốn ở trong này luôn sao?”
Khá lắm, cô nàng nhanh mồm nhanh miệng! Thị lực không tốt nhưng tài ăn nói cũng không tồi. Một trận tiếng cười phóng đãng không kềm chế được từ trong miệng Mạc Tử Bắc bật ra, thanh âm rất êm tai đáng tiếc lúc nói chuyện luôn mang theo trào phúng uổng phí chất giọng tốt của bản thân rồi.
Mạc Tử Bắc gắt gao nắm bàn tay nhỏ bé của Giản Tiểu Bạch đi đến hồ bơi màu xanh lục ngoài đại sảnh, bàn tay to lớn hoàn toàn bao bọc lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Cô xấu hổ nhìn chằm chằm bàn tay đan chéo vào nhau của hai người. Tuy rằng thấy không rõ lắm nhưng vẫn cảm nhận được sự ấm áp của anh. Thì ra tay đàn ông là như vậy, cảm giác được anh nắm tay rất vững vàng.
Ở trong đại sảnh vài tên đàn ông háo sắc nhìn chằm chằm cặp đùi xinh đẹp của Giản Tiểu Bạch không dời mắt. Mạc Tử Bắc cau mày bắn tới một đạo ánh mắt giết người, đáng sợ tới mức mọi người không dám nhìn nữa, ngay sau đó bước chân của anh cũng nhanh hơn.
Giản Tiểu Bạch không rõ vì sao lại đi nhanh như vậy vừa rồi vẫn còn tốt cơ mà. Cô gần như theo không kịp bước chân anh. Chân của anh thật dài cô cảm thấy mình cao một mét sáu mà đứng cũng chỉ đến vai anh, cảm giác người đàn ông này cao hơn cô không chỉ một cái đầu đâu! Anh đúng là rất cao!
Giản Tiểu Bạch đang đi dép lê bị anh kéo chạy từng bước nhỏ tới trước một chiếc xe thể thao màu đỏ, Mạc Tử Bắc mở cửa xe đem Giản Tiểu Bạch nhét vào trong. Thở dài một hơi, cuối cùng thoát khỏi ánh mắt đám đàn ông háo sắc kia, anh vòng qua bên kia tiến vào trong xe.
“Mạc tiên sinh phiền anh đưa tôi đến Dương Quả Hương!” Giản Tiểu Bạch nói địa chỉ của mình.
Mạc Tử Bắc nhạo báng nhưng không có trả lời, coi anh là tài xế sao? Làm tài xế cũng cần phải rõ ràng! Đó là yêu cầu người kia lấy cơ thể để trả phí!
“Mạc tiên sinh?” Giản Tiểu Bạch không nghe thấy anh trả lời nhịn không được hỏi.
Mạc Tử Bắc lúc này không nhanh không chậm hỏi lại: “Dương Quả Hương? Nhà của cô sao?”
“Đó là nhà trọ tôi thuê.” Bởi vì là ân nhân cứu mạng nên Giản Tiểu Bạch không có giấu diếm.
Chuyên môn dùng để dụ dỗ đàn ông sau đó dùng để hẹn hò sao? Lời này không hỏi ra khỏi miệng. Sắc mặt Mạc Tử Bắc càng thêm âm trầm, anh chắc chắc cô là dâm phụ chuyên môn dụ dỗ đàn ông. Kì quái là cô không phải là người phụ nữ giàu có sao? Đến câu lạc bộ bơi lội luôn luôn là người có tiền, người có tiền thì sao lại ở phòng trọ sơ sài?
“Cô ở một mình?”
Bình luận