Người đàn ông quay đầu lại nhìn thấy Giản Tiểu Bạch thì lập tức cười nhã nhặn rồi trở lại ghế ngồi: “Tiểu Bạch, có chuyện gì vậy?”
Giản Tiểu Bạch đưa văn kiện qua: “Anh Hùng, đây là tài liệu thu mua Ôn thị. Anh xem qua một chút.”
Người đàn ông nhã nhặn này là Hùng Lập Tân.
“Với quy mô hiện tại của chúng ta chỉ sợ việc thu mua Ôn thị có chút khó khăn. Anh nghĩ trong lần họp tới chúng ta phải suy nghĩ lại một chút. Chúng ta là công ty truyền thông chứ không phải là vận chuyển cho nên đối với việc vận chuyển vẫn còn quá xa lạ, trong khi công việc chính của Ôn thị lại là vận tải biển. Chúng ta thu mua cũng không có đất dụng võ.” Trong giọng nói rõ ràng của Hùng Lập Tân tràn đầy sự trầm ấm.
Anh ta đúng là một người đàn ông tao nhã. Lâm Hiểu Tình kia thật sự đã tìm được một ông chồng ôn nhu mà thiện lương rồi.
“Anh là chủ công ty mà. Tôi thì cái gì cũng không biết, chỉ làm được một ít tài liệu, may mà anh không chê còn cho tôi một miếng ăn không thì tôi đã chết đói từ lâu rồi.” Đối với sự giúp đỡ của Hùng Lập Tân và Lâm Hiểu Tình, Giản Tiểu Bạch cảm kích tận đáy lòng.
“Tiểu Bạch, em khiêm tốn quá. Tài liệu của em làm rất đẹp, rất độc đáo, tương lai nhất định sẽ trở thành cao thủ.”
“Cảm ơn anh Hùng, tôi sẽ cố gắng không phụ sự tin tưởng của anh.” Giản Tiểu Bạch tỏ rõ quyết tâm.
“Được rồi, Hiểu Tình tin vào năng lực của em, tôi cũng vậy.” Gương mặt nho nhã của Hùng Lập Tân hơi mỉm cười.
“Cảm ơn anh Hùng, không có việc gì nữa, tôi đi xuống đây.”
“Ừ, đi đi. Buổi chiều Hiểu Tình nói muốn cùng em đi ăn cơm, tôi không đi cùng, nhớ mang Thiên Thiên theo nhé.”
“Vâng.”
Giản Tiểu Bạch trước mắt làm nhân viên tổ kế hoạch trong công ty truyền thông của Hùng Lập Tân. Sau ba năm tạm nghỉ học vì Thiên Thiên, năm nay cô vừa lấy được bằng tốt nghiệp.
Cô thấy hiện tại thật tốt, cuối cùng cũng suông sẻ lấy được bằng tốt nghiệp, cuộc sống cũng dần ổn định, Thiên Thiên ngày càng biết nghe lời, công việc cũng có thể coi là ổn định. Cuộc đời này cứ trôi qua như vậy đi. Cái giấc mộng câu được chàng rể rùa vàng cũng sớm tan biến không thấy tung tích.
Buổi chiều, sau khi tam tầm, Lâm Hiểu Tình chạy chiếc xe Mini Cooper tới đón cô. “Tiểu Bạch, cậu có thể đổi bộ đồ của cậu sang màu sáng sủa một chút được không? Hay là đổi mấy bộ quần áo khô khan này thành quần áo mới cũng được.”
Vừa nhìn thấy mặt cô là y như rằng vấn đề trang phục được nói nhiều nhất, Giản Tiểu Bạch chỉ cười: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi mà cậu vẫn không thay đổi chút nào, mình không biết có phải cậu đã bắt đầu tới thời mãn kinh rồi không nữa.”
“Phi phi phi, mình còn chưa sinh con, thời thanh xuân vẫn còn chưa có qua à nha!” Nhắc tới con là trái tim Lâm Hiểu Tình lại đau. Cô và Hùng Lập Tân kết hôn đã được 2 năm mà đến giờ vẫn chưa có con. Nhìn con của Giản Tiểu Bạch càng ngày càng lớn, càng ngày càng đáng yêu, môi hồng răng trắng như búp bê, là khát vọng có con trong lòng cô lại mãnh liệt.
“Đưa Thiên Thiên qua mình chăm mấy ngày đi.”
Ách! Giản Tiểu Bạch buồn cười lắc đầu: “Mình không nỡ! Hiện tại mình không thể xa nó. Cậu cũng biết nó là toàn bộ cuộc sống của mình mà.”
“Haiz. Mình cũng muốn sinh một đứa mà nuôi đây.” Lâm Hiểu Tình thở dài một hơi: “Mình không biết rốt cuộc mình với Hùng Lập Tân có vấn đề gì nữa. Có lẽ, bọn mình thực sự phải đi khám thử xem sao.”
“Ừ, đi đi. Nếu thật sự không được thì làm thụ tinh trong ống nghiệm cũng được.” Giản Tiểu Bạch đề nghị.
Lâm Hiểu Tình lại thở dài một tiếng: “Nếu thật sự không được có lẽ phải đi làm như cậu nói. Nhưng mà mình vẫn muốn sinh con tự nhiên, dù sao hai mươi lăm tuổi vẫn chưa phải là già.” (Vũ: Ẹc cho tôi xin, 25 tuổi mà già thì tôi già khú rồi.)
“Ừ, đừng quá vội, có lẽ như vậy mới dễ mang thai hơn.”
“Đúng vậy, đi thôi đi đón tiểu bảo bối nhà cậu đi. Mình muốn hôn cái mặt nhỏ nhắn của nó lắm rồi.”
Bình luận