“Em đã kết hôn?” Mạc Tử Bắc sau khi kinh ngạc ngẩn người thì nheo mắt lại, cúi đầu hỏi Giản Tiểu Bạch đang ở trong lòng mình. Anh đang đau đớn cau mày, lời anh Thiếu Khanh nói rõ ràng cũng như sấm sét đánh thẳng vào anh. Nhưng mà anh không tính làm sáng tỏ điều gì.
“Tôi kết hôn hay không thì liên quan rắm gì đến anh?”
Mai Thiếu Khanh đi lên, đón Giản Tiểu Bạch từ trong tay Mạc Tử Bắc lại lạnh nhạt nói: “Anh tránh xa khỏi vợ tôi!”
Mắt thấy hai bàn tay rắn chắc lạc lõng của mình dường như trong lòng Mạc Tử Bắc không hiểu sao lại đau đớn. Năm năm trái tim anh vẫn luôn dằn vặt. Với anh mà nói mỗi một giây qua đi đều vô cùng gian nan, càng muốn quên thì lại càng nhớ. Kết quả lại là cô thật sự đã kết hôn.
Trai tim anh dường như cũng theo tin tức này mà tan rã, ngay tức khắc cảm thấy mình chẳng còn chút hi vong, không còn chút sức lực, tựa như bệnh nhân liệt giường lâu ngày đã đến lúc dầu hết đèn tắt.
Mai Thiếu Khanh không nói một lời cảm ơn, chỉ bế Giản Tiểu Bạch quay vào trong thang máy. Mạc Tử Bắc nhìn bóng dáng bọn họ thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, bày tay Giản Tiểu Bạch còn ôm lấy cổ Mai Thiếu Khanh, hành động vô cùng thân thiết đó của bọn họ như thiêu đốt ánh mắt Mạc Tử Bắc.
Thang máy cành cạch khép lại, trong nháy mắt Giản Tiểu Bạch xuyên qua bả vai Mai Thiếu Khanh nhìn Mạc Tử Bắc. Trên mặt anh vẫn là cái vẻ kinh hoàng trông thực cô đơn, không biết vì sao trong lòng cô lại hiện lên một chút không đành lòng. Lập tức lại lắc đầu, khóe miệng khẽ cười nhạt như có như không, trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng. Cho anh biết cô kết hôn có lẽ đối với cả hai đều là chuyện tốt.
Đời này cô cũng không muốn cho anh biết Thiên Thiên là con anh. Việc này cứ coi như là sự trừng phạt đối với anh đi!
Trong thang máy.
Mai Thiếu Khanh cúi đầu nhìn Giản Tiểu Bạch trong lòng anh đang đau túa mồ hôi lạnh khắp người mà dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”
Giản Tiểu Bạch không ngờ anh sẽ an ủi nên kiên cường cười nói: “Không sao chỉ là em sợ bị gãy xương thì Thiên Thiên phải làm sao?”
“Chúng ta đến bệnh viện.” Mai Thiếu Khanh ôm chặt cô, thật cẩn thận sợ đụng tới chân cô. “Thiên Thiên, anh đã bảo Tiểu Văn trợ lý của anh đi đón rồi.”
Giản Tiểu Bạch lúc này mới yên lòng, lập tức thấy đau, cô tựa vào lòng Mai Thiếu Khanh muốn tìm lấy một chút sức mạnh.
Mai Thiếu Khanh dịu dàng ôm chặt cô, không nói gì nữa. Anh vẫn luôn ít lời, hai người đều thực trầm mặc.
Ở bệnh viện chụp phim xong, sau xác định cô vẫn chưa gãy xương nhưng bị căng dây chằng, muốn khỏi cũng phải mất ba tuần. Sau đó Mai Thiếu Khanh chở cô đến phòng khám đón Thiên Thiên.
Trước cửa phòng tổng giám đốc ở tầng 42, Mạc Tử Bắc vẫn đứng bất động ở cửa thang máy đến 10 phút sau mới không nói một lời đi về phòng tổng giám đốc. Một đoạn này không đến ba mươi mét mà anh lại thấy như là một thế kỷ trong lúc nhất thời cảm thấy vô cùng mệt mỏi, trượt lên trên ghế không chút sức lực xụi lơ ngã lưng vào ghế.
Doãn Đằng Nhân đi vào, rất đồng tình nhìn anh. “Cô ấy chính là cô gái đã khiến cậu thương nhớ năm năm?”
Mạc Tử Bắc cụp mắt không muốn nói chuyện. Anh vẫn còn đang chấn động với tin tức cô đã kết hôn.
“Cô ấy đã kết hôn!” Doãn Đằng Nhân tùy tiện nói.
Mạc Tử Bắc nhíu chặt mày, Túc Nhĩ Nhiên trừng mắt liếc anh ta một cái. Doãn Đằng Nhân lúc này mới ý thức được mình nói sai. Lập tức nói: “À xin lỗi, mình không cố ý.”
Anh ta xin lỗi lại càng đáng ghét hơn, Túc Nhĩ Nhiên lại trừng anh ta một cái. Doãn Đằng Nhân le lưỡi xám xịt ngồi lên sô pha.
“Mạc, mình thấy cậu nên quên đi! Người ta đã kết hôn rồi, cậu không thể chia rẽ nhân duyên của người ta đúng không? Như vậy hình như rất không đạo đức.”
“Cậu về đi, kỳ nghỉ của mình chấm dứt.” Mạc Tử Bắc xoa nhẹ mi tâm quá mệt mỏi của mình.
“Gì? Không phải chứ! Mới mấy ngày mà kỳ nghỉ của cậu đã hết sao?” Doãn Đằng Nhân tiến lại đây líu lưỡi mãi: “Mình nói này Mạc. Cậu có thể có chút tiền đồ được không, phụ nữ chỉ là quần áo thôi, cậu không mặc cái này còn có cái khác mà có phải không?”
Túc Nhĩ Nhiên trên mặt hiện lên một tia khinh thường, Doãn Đằng Nhân chỉ thấy lạnh buốt, hình như lời này không nên nói trước mặt phụ nữ. Lập tức nói với Tiểu Túc: “Tiểu Túc, em ra ngoài trước đi. Tôi cùng anh em tốt của tôi có chút chuyện riêng muốn nói.”
Túc Nhĩ Nhiên cũng không thèm nhìn tới anh ta, liếc mắt một cái bước đi ra ngoài, vẻ mặt thực khinh thường nhưng vẫn không quên giúp bọn họ đóng cửa lại.
“Mạc, đừng khổ sở nữa. Mình giúp cậu tìm một cô gái tốt. Cậu thích chơi thì chơi, thích kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì chơi vài ngày rồi đá là được. Đừng có ở đây bày ra cái bộ dáng muốn chết không muốn sống thế này làm mất mặt cánh đàn ông chúng ta.”
Mạc Tử Bắc bất lực nâng mắt lên bất đắc dĩ nhìn Doãn Đằng Nhân vừa cảm động lại thương cảm: “Cám ơn cậu Đằng Nhân, mình không sao! Đây là báo ứng của mình đời này phải gặp.
“Cậu nhận thua sao?” Doãn Đằng Nhân thật sự không rõ vì sao người bạn thân hăng hái này lại bị một cô gái đánh bại. “Cậu thật sự là hết thuốc chữa rồi, phụ nữ là quần áo thôi cậu có hiểu không? Chúng ta nên thường xuyên đổi quần áo để đổi cảm giác mới cũng tốt, chẳng lẽ cậu muốn cả đời chỉ mặc một bộ đồ?”
“Nhân! Chuyện này khác!” Mạc Tử Bắc biết anh ta sẽ không hiểu anh. “Nếu là vào năm năm trước mình sẽ đối với lời cậu nói sẽ không có một chút hoài nghi, hơn nữa còn giờ hai tay tán thành. Vấn đề là hiện tại mình làm không được. Mình đột nhiên cảm thấy cả đời chỉ mặc một bộ đồ cũng không có gì không tốt, đổi đi đổi lại lòng mình cũng trở nên mệt mỏi. Hơn nữa mình rõ ràng biết kết quả là nếu không có bộ đồ đó thì mặc sẽ không thoải mái.”
Doãn Đằng Nhân vẻ mặt nghi hoặc: “Cậu thật là hết thuốc chữa rồi. Mình rất đồng cảm với cậu. Mạc này, cho dù bộ đồ này đã có rất nhiều người mặc cậu cũng muốn phải không?
“Mình không biết. Tình cảm thì nói là mình muốn nhưng lý trí lại nói mình không được muốn. Nhân, mình nên làm gì bây giờ?” Mạc Tử Bắc hai tay vò tóc, giọng nói rầu rĩ vô hạn, cảm giác thất bại nảy lên trong lòng khiến vẻ mặt trong lúc nhất thời mà u sầu.
“Mình cũng bó tay. Nếu mình là biết thế này thì sẽ không cần khuyên cậu câu này. Thế gian này không có nước nếu không mình đã sớm cho cậu chơi một cái chai rồi. Tình yêu ư? Haizz! Cái thứ đó thật sự làm cho người ta nghĩ không ra. Cậu xem mình có phải tốt lắm không, chỉ cần cơ thể không cần yêu. Phụ nữ thích cơ thể của mình, mình cũng thích thưởng thức các cô ấy theo nhu cầu. Nam tử hán đại trượng phu cần gì phải lo không có vợ chứ? Cần gì vì nhi nữ tình trường mà khiến cho mình mỏi mệt như thế chứ?” Doãn Đằng Nhân ánh mắt lướt qua lại bất đắc dĩ lắc đầu thay anh.
“Cậu về đi! Mình muốn ở một mình yên tĩnh một chút!” Mạc Tử Bắc mất tự nhiên mỉm cười lại dựa vào lưng ghế, chậm rãi nhắm mắt lại trông có vẻ càng mệt mỏi.
“Được rồi, mình về trước. Nhớ là có việc gì thì gọi điện thoại cho mình.” Doãn Đằng Nhân vỗ bờ vai của anh, vẻ mặt tràn ngập đồng tình.
Đợi anh ta rời đi, Mạc Tử Bắc đứng lên đi đến trước cửa sổ cao lớn sát đất, đưa mắt nhìn vầng mặt trời sắp lặn ngoài cửa sổ, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong phòng tổng giám đốc.
Giản Tiểu Bạch không phải là quần áo của anh, anh không thể xem cô như một bộ quần áo. Nếu thật sự có thể tiêu sái xem như là quần áo thì anh đã không cảm thấy trái tim mình đau như vậy.
Vì sao trái tim anh bây giờ lại thít chặt như thế, đau đớn như thế, khiến anh có cảm giác hít thở không thông.
Anh cảm thấy Giản Tiểu Bạch đã xem anh như một bộ quần áo, cô có thể gặp lại anh mà không hề kinh ngạc hay vui sướng, trong mắt cô rõ ràng chỉ có chán ghét khiến anh bị đả kích bội phần. Mà tất cả những chuyện này xét đến cùng đều do chính anh lúc trước quá võ đoán, không hề cho cô phản hồi. Bây giờ bị báo ứng anh lại chẳng thể thay đổi cái gì.
Cho dù đau lòng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa ngắt ngang dòng suy nghĩ của Mạc Tử Bắc.
“Vào đi.” Anh nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc ngồi vào ghế.
Tina đi vào quan tâm hỏi: “Tổng giám đốc có cần tôi giúp gì không?”
Mạc Tử Bắc cảm kích cười: “Tôi ổn, đưa biên bản hội nghị cho tôi đi! Đúng rồi, cô Giản vừa rồi là nhân viên của công ty nào vậy?”
“Công ty truyền thông Phong Trì ạ, tổng giám đốc không phải quen cô Giản sao?” Tina thấy quan hệ của bọn họ không giống bình thường.
“À! Chính là biết mà thôi.” Anh mệt mỏi cười
“Sáng mai mở một chi phiếu đưa đến Phong Trì cho cô Giản.”
“Ơ?”
“Cô ấy ngã ở công ty chúng ta, tiền thuốc men theo lý chúng tôi cũng nên đưa! Cô tự đưa đi!” Mạc Tử Bắc không muốn giải thích nhiều.
Tina vừa muốn đi ra ngoài lại bị Mạc Tử Bắc gọi lại. “Nhớ nhân tiện hỏi chân của cô ấy có sao không nhé!”
Anh lo lắng từ trên cầu thang cao như vậy lăn xuống nhất định ngã rất thảm. Đều do anh nóng vội quá hại cô phải chịu khổ. Anh đột nhiên cảm thấy trái tim mình lại trở nên thật mềm mại, đã bao lâu rồi anh chưa nhu tình chân thành như vậy?
Một hồi nhạc êm tai vang lên, à! là tiếng chuông điện thoại của Doãn Đằng Nhân gọi.
“Nhân có chuyện gì?” Cậu ta vừa mới đi ra ngoài mất phút đã gọi điện thoại nhất định là có chuyện gì rồi!
“Có cái tin thật không tốt, không biết cậu có muốn nghe hay không?” Doãn Đằng Nhân ngữ khí ít khi có vẻ nghiêm túc.
“Nói đi!”
“À! Mà thôi nói cậu lại giận!”
Bình luận