Giản Tiểu Bạch bĩu môi: “Lẽ nào anh muốn uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp mà là mệnh lệnh, bằng không em cứ thử xem!” Anh lại nhìn cô thật sâu một cái, nhìn chằm chằm đôi môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ mà trong lòng lại kích động một hồi. Nhưng vẫn cắn răng đóng cửa lại.
Giản Tiểu Bạch bị nhốt ở bên trong cả, kinh ngác há hốc miệng, nhìn cả buổi mới vội vàng chạy tới gõ cửa. “Mạc Tử Bắc, anh muốn hù tôi sao? Không cần! Tôi không muốn ở trong này, mau thả tôi đi ngoài!”
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ lại mở cửa, vẻ mặt âm trầm, tăm tối: “Chẳng lẽ em muốn cho tất cả mọi người biết chuyện em sắp trở thành người tình của anh thật sao? Hay là để cho người khác biết đêm qua em đã lại lần nữa trở thành người phụ nữ của anh?”
“Anh!” Giản Tiểu Bạch không nghĩ anh lại đê tiện như vậy. “Vậy khi nào thì anh thả tôi ra ngoài?”
Mạc Tử Bắc sửng sốt: “Một lát thôi, nhiều nhất là nửa tiếng!”
Giản Tiểu Bạch ủy khuất trề môi: “Vậy được rồi! Anh nhớ không được nhốt tôi lâu quá.”
Giọng điệu của cô có hơi giống như đang làm nũng, Mạc Tử Bắc liếc mắt nhìn cô một cái thật sâu, rồi lại đóng cửa lại.
Sau đó anh sửa sang lại, tự ổn định suy nghĩ rồi mới mở cửa phòng tổng giám đốc ra. Một người phụ nữ trung niên mặt mày thanh tú đang đứng ở cửa, bà mặc một bộ váy ren kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, trên cổ đeo một sợi dây chuyền ngọc trai đắt đỏ. Nhìn thấy Mạc Tử Bắc, ánh mắt bà sáng ngời, chớp động một cái, khóe môi nhếch lên một tia áy náy.
“Tử Bắc, mẹ…”
Mạc Tử Bắc sửng sốt rồi lập tức giữ chặt tay bà: “Vào trong rồi nói đi mẹ!”
Người đến là mẹ Mạc Tử Bắc, một người phụ nữ trông rất thanh tú cũng rất đơn thuần, nhìn thế nào cũng sẽ không thấy bà ấy giống một người phụ nữ cam tâm tình nguyện làm người tình của lão Ôn kia, cả đời không cầu danh phận, cũng không có được trăm phần trăm chân tình của ông ta. Đây cũng là nguyên nhân Mạc Tử Bắc vẫn không chịu tha thứ cho lão Ôn. Nhưng mẹ anh lại yêu ông ta, điều này khiến người làm con như anh mặc dù rất khó tha thứ nhưng vẫn ráng nhịn, mở một mắt nhắm một mắt không can thiệp vào cuộc sống của bọn họ. Nhưng mà lão Ôn kia lòng tham quá lớn, muốn anh tha thứ sao, cả đời này ông ta cũng đừng hòng mơ tưởng.
“Chuyện gì vậy mẹ?” Mạc Tử Bắc nắm tay mẹ đi vào sô pha.
“Tử Bắc, ba con, ông ấy có khả năng sẽ thật sự không qua được, ông ấy muốn gặp con. Con có thể đến nhìn một lần không con?” Bà biết con bà vẫn không chịu thông cảm cho ba nó.
Bà cũng hiểu con, nhưng mà người đó sắp chết rồi, bà cũng chẳng còn cách nào khác ngoài hy vọng có thể hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của ông ấy.
Vừa nghe nhắc tới lão Ôn, sắc mặt Mạc Tử Bắc liền rất khó coi, âm u dọa người. Anh im lặng thật lâu, Mạc Tuệ Cầm cũng rất khẩn trương, bà biết vẻ mặt này của con bà là đại biểu nó đang rất giận.
“Mẹ, con không đi! Mẹ về đi!” Mạc Tử Bắc đã hạ quyết tâm, anh nói được thì làm được.
Mạc Tuệ Cầm nhìn thái độ kiên quyết của con thì nhịn không được lấy khăn tay lau lau giọt lệ vương nơi khóe mắt: “Vậy mẹ đi đây.”
Bà cứ như một cô bé đang khiếp sợ, cái gì cũng không dám nhiều lời, cả đời đều quen nhẫn nhục chịu đựng. Mạc Tử Bắc sợ nhất là dáng vẻ này của mẹ, mỗi lần nhìn thấy anh đều cảm thấy trong lòng rất áy náy cứ như người làm sai là anh vậy.
“Mẹ!” Mạc Tử Bắc nhịn không được kêu một tiếng.
Lúc này cánh cửa bên trong phòng nhỏ bị đập rầm rầm, Mạc Tuệ Cầm sửng sốt, đôi mắt ngấn lệ nhịn không được chuyển qua cánh cửa phòng nhỏ.
Gương mặt Mạc Tử Bắc cũng chuyển sang tím bầm, anh chỉ biết là Giản Tiểu Bạch, cô bé này sẽ không yên lặng.
“Bên trong có người?” Sự chú ý của mẹ anh đều bị thu hút, tạm thời quên cả nước mắt. “Con trai à, con có bạn gái hả? Cho mẹ nhìn có được không?”
Tâm trạng khẩn trương của bà làm cho Mạc Tử Bắc rất là điên, anh không biết nên giới thiệu như thế nào, anh không thể nói với mẹ anh là đối phương là một phụ nữ đã có chồng, mẹ anh chắc chắn sẽ không chịu nổi.
“Mẹ, để lần sau được không?” Trong giọng nói của Mạc Tử Bắc có chút cầu xin.
Gương mặt Mạc Tuệ Cầm lập tức đầy thất vọng: “Ừ!”
Tiếng đập cửa ngay sau đó lại lớn hơn, Mạc Tuệ Cầm nắm quần áo con hỏi: “Tính tình con bé có tốt không?”
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt: “Mẹ, mẹ mau về đi. Bảo tiểu Trần đưa mẹ về, sau này con sẽ đưa đến gặp mẹ.”
Anh chỉ có thể an ủi mẹ mình trước, còn cô bé ở bên trong đợi lát nữa anh sẽ xử lý cô thật thích đáng. Mạc Tuệ Cầm nhìn con trai muốn đuổi khéo mình thì nghi vấn trong lòng càng lớn hơn.
“Mẹ muốn gặp bây giờ!” Mạc Tuệ Cầm hiếm khi cố chấp như vậy, nói xong bà liền đi về hướng cửa phòng nhỏ.
Mạc Tử Bắc bước nhanh qua: “Mẹ, mẹ đừng nhìn.”
Anh càng không muốn cho gặp thì Mạc Tuệ Cầm càng lo lắng.
Tiếng rầm rầm trên ván cửa vang lên rất có tiết tấu, không biết cô dùng cái gì mà đập cửa nữa. Sắc mặt Mạc Tử Bắc vẻ mặt u ám lạnh lẽo. Tất cả là do cô tự chuốc lấy để anh cho cô xem anh sẽ xử cô như thế nào!
Giản Tiểu Bạch ở trong phòng nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, biết là có người vào nên cô nhịn không được mà cởi giày cao gót ra dùng gót giày đập cửa.
Cô cũng không biết người ở bên ngoài là ai, chỉ nghe thấy một chút âm thanh, phòng cách âm quá tốt nên nghe không được họ đang nói gì. Nhưng mà cô đột nhiên xấu xa nghĩ nếu Mạc Tử Bắc ép cô, cô sẽ nói chuyện anh đã làm cho người tới biết, như vậy thì mặt mũi của tổng giám đốc lớn như anh so với cô còn thê thảm hơn. Cho nên cô liều mạng đập cửa hy vọng có thể được nghe thấy, sau đó làm cho anh mất mặt.
Ngoài cửa Mạc Tuệ Cầm nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ bừng của con mình mà trong lòng cũng hơi hiểu ra: “Người ta không thích con đúng không?”
Bà cũng không hiểu vì sao cô gái đó lại không thích. Con trai bà già đầu rồi mà chưa bao giờ thấy anh đưa một cô gái nào về. Vất vả lắm bà mới biết được có một người chưa được gặp mặt như vậy thì sao có thể đi chứ.
“Mẹ, mẹ về đi!” Mạc Tử Bắc chỉ muốn mẹ mình mau mau rời khỏi sau đó anh sẽ đi vào trừng phạt người phụ nữ chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn này thôi.
“Mẹ không về, hoặc là con cho mẹ gặp xem con bé, hoặc là con phải đi thăm ba con. Hai cái này con chọn một cái đi, bằng không hôm nay mẹ sẽ không đi đâu hết.” Mạc Tuệ Cầm giằng co với con trai ở cửa, tuy rằng tính tình bà ôn nhu thiện lương nhưng mà cũng rất bướng bỉnh.
“Mẹ!” Mạc Tử Bắc đã rất đau đầu rồi. Anh không mẹ giận bởi vì sau khi nổi giận bà sẽ khóc rất lâu, đời này bà chỉ có một đứa con là anh, anh mà làm cho bà giận thì thật có lỗi với bà.
“Con trai, con nhốt người ta ở bên trong làm gì?” Mạc Tuệ Cầm lúc này mới nhớ hỏi.
“Ờ thì!” Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ trợn mắt: “Mẹ, con cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi. Chuyện của con mẹ đừng quan tâm nữa được không? Mẹ mau về chăm sóc cho lão Ôn kia đi. Ông ta sắp chết rồi đấy.”
Nhắc tới lão Ôn, gương mặt Mạc Tuệ Cầm liền chỉ còn thống khổ muốn rơi lệ: “Con trai à, con cùng đi đến bệnh viện đi! Thăm ông ấy để ông ấy ra đi thanh thản một chút. Mẹ cầu xin con đó được không?”
“Không đi!” Mạc Tử Bắc đã quyết phải nhẫn tâm.
“Huh u”
Mạc Tuệ Cầm cứ thế òa khóc, nước mắt cũng tuôn trào: “Con muốn hận thì cứ hận mẹ đi, không liên quan đến ông ấy, con đừng như vậy mà.”
Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ đành phải nói với mẹ: “Mẹ, mẹ chỉ liếc mắt nhìn người ở bên trong một cái là sau đó có thể đi chứ?”
Mạc Tuệ Cầm sửng sốt rồi lập tức gật đầu: “Ừ, con cho mẹ nhìn thiệt hả?”
Mạc Tử Bắc gật đầu sau đó mở cửa ra.
Vì thế ba người đứng sựng ở cửa. Mạc Tử Bắc cùng mẹ ở ngoài còn Giản Tiểu Bạch ở bên trong. Trong tay cô còn đang giơ gót giày cao gót 3 tấc, thiếu chút nữa là đã đập vào mặt Mạc Tuệ Cầm
Bình luận