Trong đôi mắt to tràn đầy vẻ khó tin, bà không ngờ cô gái bên trong lại trẻ như vậy hơn nữa dáng vẻ còn xinh xắn như con nít như thế, lại càng không ngờ cô lại cầm giày cao gót trong tay. Mà xuyên qua vai Giản Tiểu Bạch, bà có thể nhìn thấy trên chiếc gường lớn lộn xộn ở phía sau, âu phục nằm ngổn ngang, trên mặt đất đầy đống hỗn độn, hình như bà còn thấy đồ ren của phụ nữ bị xé thành mảnh nhỏ.
Giản Tiểu Bạch cũng không ngờ người đến lại là một phụ nữ trung niên, hơn nữa trông rất dịu dàng, bà có một đôi mắt nước to tròn xinh đẹp, chắc chắn hồi còn trẻ bà nhất định là rất đẹp.
Theo tầm mắt của bà, cô quay đầu lại nhìn thấy quần áo trên mặt đất thì nhất thời đỏ mặt.
Vẻ mặt Mạc Tử Bắc cũng xấu hổ, anh quên thu dọn quần áo.
Mạc Tuệ Cầm nhìn thấy con trai hiếm khi ngượng ngùng thì lại nhìn chòng chọc mặt Giản Tiểu Bạch, vẻ mặt cô cũng ngượng ngùng, xem ra bọn họ không cần phải nói cũng đã rất ái muội.
Mạc Tuệ Cầm cười cười nói với Giản Tiểu Bạch: “Con họ gì?”
Mạc Tử Bắc lại kéo tay mẹ qua, đi đến bên cạnh nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đã thấy rồi đó, bây giờ đi được rồi chứ?”
Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội này mang giày vào, xấu hổ quá, cô xấu hổ vô cùng muốn tìm cái lỗ mà chui vào thôi, vĩnh viễn không ra nữa.
“Mẹ?”
Giản Tiểu Bạch vểnh lỗ tai nghe chữ mẹ kia, à người phụ nữ này là mẹ anh sao?
Trẻ quá nhìn chẳng giống chút nào! Hơn nữa trông tính tình rất tốt, Giản Tiểu Bạch không thể tin một dì dịu dàng như nước như thế lại sinh ra tên Mạc Tử Bắc xấu tính.
Cô hoài nghi Mạc Tử Bắc nhất định là đầu thai nhầm hoặc là dứt khoát chỉ là con nhặt được ngoài đường.
Mạc Tuệ Cầm không để ý tới lời con trai nói, lập tức quay trở lại giữ chặt tay Giản Tiểu Bạch cười hỏi: “Cô bé, con họ gì? Các con tính lúc nào thì kết hôn?”
“Kết hôn?” Nụ cười của Giản Tiểu Bạch lập tức cứng đờ ở trên mặt, không biết làm sao. “Bác cứ gọi con là Giản Tiểu Bạch. Bác đừng hiểu lầm, con với anh Mạc không có quan hệ gì đâu, bác hiểu lầm rồi.”
Cô cười gượng hai tiếng có điều hai tiếng này cho dù là ai nghe cũng thấy mờ ám. Mạc Tuệ Cầm cũng không tin hai người đơn giản như vậy, chỉ cần nhìn căn phòng toàn là đống hỗn độn cũng khiến cho người ta hoài nghi, bà cũng không phải đồ ngốc cũng không phải đui mù, chừng ấy tuổi rồi có gì mà bà nhìn không ra?
“Ha ha, phải không? Bác hiểu lầm cái gì?” Mạc Tuệ Cầm chớp chớp mắt.
Mạc Tử Bắc lại kéo mẹ qua: “Mẹ, mẹ đi nhanh đi!”
Giọng nói của anh rõ ràng đã mất kiên nhẫn. Giản Tiểu Bạch nhíu nhíu mày, đi lên chỉ trích anh: “Anh là đồ đàn ông xấu xa, nói chuyện với mẹ mình mà cũng hung dữ như vậy, anh ăn phải thuốc nổ sao? Nóng tính quá vậy.”
Mạc Tử Bắc chán nản muốn chết, trừng Giản Tiểu Bạch, hận không thể bóp cổ cô. Rốt cuộc là ai ăn thuốc súng chứ? Sao anh cứ thấy cô so với anh còn hung dữ hơn.
Mạc Tuệ Cầm cười ha ha ngắt lời Giản Tiểu Bạch: “Cô bé Giản này, tính tình Tử Bắc không được tốt, con khoan dung cho nó một chút, bác có thể cam đoan con bác rất lương thiện.
Lương thiện? Giản Tiểu Bạch thật sự không thể nghĩ ra được anh Mạc này lương thiện ở chỗ nào. “Bác à, bác không biết đâu. Anh ta không lương thiện chút nào đâu. Anh ta muốn con làm người tình của anh ta. Con không chịu, anh ta liền kéo còn vào nhốt trong phòng. Còn nữa…”
Mới nói đến đó thì miệng đã bị Mạc Tử Bắc bịt lại, cô chỉ có thể phát ra tiếng ú ớ, ánh mắt cũng mở thật to. Mạc Tử Bắc xấu hổ cười: “Mẹ, mẹ đừng nghe cô ấy nói bậy. Mẹ đi nhanh đi! Con không tiễn.”
Nói xong liền lôi ngay Giản Tiểu Bạch vào trong phòng, để lại Mạc Tuệ Cầm một mình trợn mắt há hốc mồm mà đứng ở trong phòng tổng giám đốc sửng sốt hồi lâu.
Con trai bà từ khi nào thì thành ra như vậy. Vậy mà lại có thể ra tay với một cô bé yểu điệu nhà người ta, còn bịt miệng không cho người ta nói nữa chứ. Trời ạ. Bà không ngờ chuyến này đến lại biết được nhiều thứ như vậy. Khóe miệng không khỏi cong lên, xem ra hôm nay bà đến là đúng rồi. Trong mắt cũng hiện lên một tia tinh quang, cho dù con trai không chịu tha thứ thì lão ôn cũng chết. Không được tạm thời không được chết, bà cũng sẽ không để cho ông ấy chết. Bà muốn ông ấy ở bên bà cả đời, chết dễ dàng như vậy chẳng phải là rất không có ý nghĩa sao?
Mạc Tuệ Cầm lắc đầu rời đi.
Giản Tiểu Bạch bị Mạc Tử Bắc kéo vào trong phòng. “Em không nói lời nào thì sẽ chết sao?”
Anh trông có chút thẹn quá hóa giận, Giản Tiểu Bạch trái lại cảm thấy anh có chút già mồm át lẽ phải. “Sao chứ, tôi có bịa đặt gì đâu, là chính anh nói đấy thôi. Anh còn ác ý phá hoại công ty của anh Hùng. Anh quá xấu xa rồi! Tôi còn chưa có nói đến đó đấy.”
Cô cảm thấy rất đáng tiếc có điều lúc này nhất định phải phê bình anh, tin chắc anh sẽ uống đủ cả bình tức giận. Đáng tiếc là cô đã tính nhầm.
Mạc Tử Bắc đẩy cô đi lại mở cửa đi ra ngoài. Mẹ anh cũng đã đi rồi, anh cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhất điện thoại nói với Tina: “Lát nữa có bất cứ ai đến cũng không được quấy rầy tôi.”
Sau đó lại trở về căn phòng nhỏ, Giản Tiểu Bạch đang thu dọn quần áo của anh ở trên mặt đất, âu phục đắt tiền của anh bị cô hất rượu vào. Ôi âu phục ơi! Thật đáng tiếc, một bộ âu phục đã bị phá hỏng.
Nhìn thấy anh vào cô có chút ngượng ngùng xoay qua. Không biết vì sao sau khi nhìn thấy cô giúp anh dọn phòng thì chính anh cũng không phát hiện ra cái khuôn mặt tuấn tú vẫn luôn căng thẳng đã lâu kia bất tri bất giác thả lỏng hẳn. Trực giác nói với anh là anh thích cảm giác này.
Anh nhẹ nhàng đi qua ôm lấy cô, tựa đầu lên đôi vai gầy nhỏ của cô: “Đừng nhúc nhích!”
Giọng anh trầm thấp mà khàn khàn, trong lòng anh rất khó chịu. Lão Ôn kia sắp chết nhưng mà anh không muốn đi nhìn ông ta. Anh không thể nói cảm giác trong lòng mình như thế nào, chỉ muốn tìm một chỗ để mà dựa vào như thế mà thôi.
Giọng anh có chút hèn mọn khiến Giản Tiểu Bạch cứ nghĩ mình nghe lầm: “Anh sao vậy? Bác đi rồi sao?”
Giọng nói của cô rõ ràng có lo lắng nhưng ngay cả cô cũng không biết.
“Không sao! Đi rồi.”
Cô không biết làm sao nên cứ mặc cho anh ôm. Trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, hơi thở mạnh mẽ riêng có ở đàn ông, cô rất thích mùi này trên người anh. Tươi mát mà rực rỡ nếu anh cứ dịu dàng như vậy, cô nhất định sẽ thấy anh là người tốt.
Haizzz! Cô lại mềm lòng rồi, sáng sớm còn thề son sắt với Hùng Lập Tân là sẽ liều mạng với anh, bây giờ cô lại bị người đàn ông này ôm mà không có phản kháng, không có mắng nhiếc.
Không khí lại có chút ấm áp. Chết tiệt!
Tư tưởng của cô đấu tranh giãy dụa hồi lâu: “Anh buông ra đi!”
Cô rốt cuộc vặn vẹo người thoát khỏi vòng tay anh, trốn sang một bên, đề phòng nhìn anh.
Mất đi cảm giác ấm áp mềm mại kia khiến lòng Mạc Tử Bắc lại có cảm giác buồn bã, mất mát. Anh bất đắc dĩ thở dài lại đi tới ôm lấy cô.
Giản Tiểu Bạch không rõ vì sao: “Anh rốt cuộc bị sao vậy?”
Anh lúc này rất kỳ quái. Mẹ anh đến anh liền trở nên rất kỳ quái.
“Đừng nhúc nhích, để anh dựa một chút.” Giọng anh rất mệt mỏi, dường như rất tang thương, Giản Tiểu Bạch lại cảm thấy trong lòng chua xót.
Cô im lặng. Hai người ôm nhau, hưởng thụ một chốc yên bình này. Nhưng trong lòng Giản Tiểu Bạch không hiểu sao lại lo lắng, một cảm giác bất an từ đáy lòng lan tràn ra, không biết là vì sao.
Bình luận