Cho tới bây giờ anh không cảm thấy phụ nữ khiến anh chán ghét đến vậy.
Cuối cùng không nhịn được rống lên”Tất cả câm cho tôi!”
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh một cách lạ thường thậm chí một cây kim rơi xuống cũng nghe được âm thanh, tất cả đều ngây ngốc, đứng bất động tại chỗ!
Tử Hiên phiền não kéo cà vạt, đẩy những người cô gái tóc vàng như ruồi như nhện bám riết vào anh, sải bước đi ra ngoài!
“Đáng chết, cái gì cũng không thấy!” Cả công ty từ trên xuống đều bị anh lật tung cả lên, thậm chí đem tất cả danh sách phỏng vấn hôm nay nhìn qua một lần.
Không có, không có bóng dáng quen thuộc kia.
Tính khí nóng nảy bộc phát sang thư kí”Đuổi hết đám người phỏng vấn hôm nay, đuổi hết đi, không chừa một ai, lập tức, ngay lập tức cho tôi!”
Đều do những con ruồi nhện chết tiệt đó làm hư chuyện tốt của mình, thật muốn giết chết bọn họ mà!
Chán chường ngả người vào sofa, người phụ kia là Ngải Tuyết sao?
Chắc người giống người thôi? Hay mình ảo giác?
Thực nhức đầu vuốt thái dương, gãi đầu, anh lo lắng gần chết, không biết bây giờ Ngải Tuyết như thế nào?Sống có tốt không?
Anh quyết không tin Ngải Tuyết tự mình rời đi.
Nhớ đến bộ dạng suy sụp của anh Kiệt, anh cảm thấy, thế giới gần như bị hủy diệt!
Trước một ngày trở về La Mã, anh muốn nói lời tạm biệtvới anh Kiệt, nhưng làm thế nào cũng không mở cửa phòng anh ấy được.
Lòng lo lắng sợ anh ấy xảy ra chuyện, nhanh chóng đá văng cánh cửa, xộc vào mũi anh là mùi rượu nồng nặc.
Dười sàn nhà đầy bình rượu rỗng và tàn thuốc, Mộ Dung Kiệt chán chường dựa lưng vào mép giường, một tay nằm bình rượu tu vào miệng!
Tử Hiên muốn xông tới đoạt lấy, ánh mắt Mộ Dung Kiệt lạnh lùng dọa anh phải lùi lại.
Trong con ngươi của anh Kiệt không có dấu vết say, tràn ngập trong đó là sự thương cảm!
“Anh Kiệt!” Tử Hiên thận trọng khẽ gọi!
“Đi ra ngoài! ! !” Vẻ mặt Mộ Dung Kiệt nhàn nhạt, nhạt đến nhìn không thấu được suy nghĩ của anh ấy vào lúc này.
Tử Hiên thở dài, ngồi chồm hổm xuống”Em sẽ tìm được chị dâu, anh không thể cứ như vậy mãi! !”
“Anh kêu em đi ra ngoài có nghe không! ! !” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, nhắc tới Ngải Tuyết, tim của anh không cách nào thôi đau đớn!
Tử Hiên rất thất vọng, “Anh Kiệt, anh có tức giận em cũng phải nói, Ngải Tuyết không thể nào tự mình bỏ đi, anh không thể cứ từ bỏ cô ấy như vậy, nếu không anh sẽ hối hận! ! !”
Dù không đành lòng nhưng vẫn đi ra ngoài”Em trở về La Mã ! ! !”
Bình luận