Ngải Tuyết mới mất mẹ chưa lâu, bây giờ có thêm sự tình khác. Anh lo là cô sẽ khó mà chấp nhận mọi chuyện.
Ngải Tuyết nức nở lắc đầu, mũi dâng lên nỗi chua xót, trái tim đau thắt như ai bóp nghẹn.
“Ba, ba nói bừa cái gì vậy.” Cảm xúc của Tử Hiên chả kém gì bọn họ, ba luôn yêu thương anh, trong tiềm thức của anh hình tượng người ba là tuyệt vời nhất, cho nên anh kiên quyết từ chối mọi sự thật ông nói.
Người đàn ông bỏ mẹ theo người khác có một trai một gái rồi lại quay về với mẹ. Sao có thể là ba chứ?
“Tử Hiên, ba không gạt con, chúng con là anh em ruột với nhau.” Đi tới trước mặt Ngải Tuyết, nước mắt lưng tròng “Cho ba xin lỗi, là lỗi của ba. Vi Vi, ba không mong có sự tha thứ từ con, chỉ cần con sống tốt là ba yên lòng.”
Ngải Tuyết hiểu ý của ông, ông thế nhưng tán tận lương tâm đi bán cô cho người khác, có câu hổ dữ không ăn thịt con, thế mà ông lại nhẫn tâm như vậy.
“Bằng cách nào tôi bị đưa đến cô nhi viện?” Đây là mấu chốt làm cô rối rắm suốt thời gian qua, nếu đã bán cô sao có thể đưa tới cô nhi viện được.
Quý Hằng sửng sốt thấy rõ, ái ngại nói “Ba. . . Vi Vi, lúc ấy con còn quá nhỏ, vừa đi theo ba tới con phố đã bị lạc, ba có tìm con rất lâu, nhưng không cách nào tìm được con, ba sợ mẹ con lo lắng, nhốt mẹ và anh trai con suốt một tháng, trong tháng đó ngày nào ba cũng đi tìm con, vẫn không tìm được, cả ngày mẹ cứ khóc đòi ba tìm ra con.
Ba đau khổ lắm, sau đó lại kiếm đến rượu uống say mèn, lại gặp mẹ con cứ than phiền trách hoài nên ba đã nói đem con đi bán, nhưng ba nghĩ chắc ai đó tốt bụng đem con đưa tới cô nhi viện.
Cô nhi viện. . . Đều do ba không tốt đã làm tổn thương các con.”
“Thế nhưng tại sao chúng tôi lại mang họ Kỳ?Trong khi đó ông lại mang họ Quý?” Kỳ Hạo hết sức tức giận, và vô cùng hối hận, hối hận vì người đàn ông độc ác này bỏ vợ bỏ con, đến cuối cùng lại mang họ khác với hai anh em anh.
Quý Hằng ngại ngùng tránh ánh mắt của Kỳ Hạo, rủ thấp đầu”Thời điểm đó tên Quý Hắng ở trên thương trường cũng coi như tiếng tăm lẫy lừng, chỉ là mẹ con quá đơn thuần không biết gì đến những nhân vật dù sao ba cũng không muốn để lộ thân phận, nếu mẹ biết chắc sẽ không chấp nhận được. Cho nên ba đổi họ khác, nói với mẹ con ba tên Kỳ Hằng”
“Cuối cùng là tôi không bị ông đem bán?” Ngải Tuyết kinh ngạc nhìn kỹ người đàn ông này tựa như có gì đó hối tiếc, cô có nên tin tưởng không. Cô mặc kệ mình mang họ gì, chỉ cần bản thân cô không bị chính người thân như ông bán đi đã là may mắn hạnh phúc lắm rồi.
Quý Hắng lắc đầu, dù có ác độc đến mấy thì ông cũng không làm ra loại chuyện súc sinh đó.
Bình luận