Khóc đến nỗi phát sốt, Kiệt đút cô mấy viên thuốc hạ sốt cũng chẳng có chuyển biến tốt gì, giữa ngày hè oi bức, Ngải Tuyết cứ miên man nói.
Kiệt chạm vào cả người cô thì cảm thấy người cô lạnh cóng, gọi điện thoại bảo Tiểu Kiệt đến gấp.
Tiểu Kiệt tinh thông y học, trung tây đều đạt tới đỉnh cao.Nhìn qua thần sắc, kế đến bắt mạch, trong mắt có chút phức tạp.
“Không có gì. Do tâm lý quá kích động, nhất thời không thể chấp nhận được, có thể khoảng thời gian này áp lực quá lớn cộng thêm tâm trạng xấu, ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đônnên nhất thời không chịu được, bây giờ không nên để cô ấy bị đã kích nữa. Phải giữ tâm trạng bình thản, thường xuyên mang cô ấy ra ngoài thư giãn không cần thiết phải trị liệu gì cả.”
Tiểu Kiệt rất buồn bực, sao phụ nữ của đại ca cứ bệnh tật miết?
“Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
Kiệt đưa mắt nhìn cô, trong lòng càng thêm áy náy, đều là lỗi của anh.
Cởi giày vớ, chui vào chăn, gắt gao ôm lấy Ngải Tuyết, lấy nhiệt độ của mình truyền cho cô, đến khi cơ thể Ngải Tuyết từ từ ấm lên, Kiệt mới nhẹ buông ra.
Sáng hôm sau, Ngải Tuyết mở mắt liền thấy Kiệt đang ngủ say, không nhịn được đưa tay chạm lên khuôn mặt được cắt nét rất tỉ mỉ của anh.
Từ lúc cô nhúch nhích Kiệt đã tỉnh dậy, thấy cô đang vui đùa, nên tùy hứng để mặc cô chơi.
Ngải Tuyết thấy anh vẫn nằm im, lá gan càng lớn hơn, láu lỉnh lấy thỏi son bôi lên mặt anh.
Đợi cô bôi đều rồi, Kiệt không chịu đựng nổi nữa muốn lật người đè cô xuống.
Lần này Kiệt mất kiên nhẫn, miếng thịt béo bỡ đưa đến miệng lại từ chối thì quá có lỗi với bản thân.
Chậm rãi mở con ngươi, Ngải Tuyết hoảng loạng vội giấu thỏi son sau lưng.
Kiệt vừa mở mắt đã trực tiếp đè cô dưới thân”Cơ thể còn chỗ nào không thoải mái?” Đưa tay áp lên trán thấy nhiệt độ bình thường, cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngải Tuyết nhìn đôi môi bạc được thoa son đỏ trông rất buồn cười nhưng không dám cười, nhịn cười đến sắp nội thương.
“Bảo bối, có gì muốn nói sao?”Kiệt nhếch môi cười xấu xa.
Ngải Tuyết suy nghĩ rồi lắc đầu.
“Thật chứ?”Kiệt cạ trán vào trán cô.
Ngải Tuyết lém lỉnh tránh ánh mắt nham hiểm đó”Không có”
“Được rồi.”
Cúi người xuống trao Ngải Tuyết nụ hôn mãnh liệt, Ngải Tuyết sợ sắp khóc, trên miệng của anh nhiều son như vậy, huhu chết mất.
“Em biết sai rồi” Ngải Tuyết lập tức bày ra bộ dạng hối lỗi.
“Sai chỗ nào?” Kiệt không nôn nóng, anh muốn từ từ dụ dỗ cô, anh đâu thể ăn miếng thịt này một cách bình thường.
Bình luận