Kiệt đang trong trạng thái bất tỉnh, đầu óc đang ngừng hoạt động, sững sờ, nhìn cánh môi Ngải Tuyết rời khỏi cánh môi bạc của mình, cảm giác mất mác luyến tiếc bao lấy trái tim.
Kích động nói”Bảo bối, em mới nói cái gì?”
Ngải Tuyết xấu hổ”Có nói gì đâu, anh nghe lầm đó.”
Kiệt đăc ý cười to”Nói rồi còn không chịu nhận, lời đã nói ra em đừng mơ rút lại được!”
Nhắm vào cái miệng nhỏ nhắn của cô rồi hung hăn hôn.
“Đau…, anh là heo à?” Đồ bạo lực.
“Cái gì? Cho anh?”
Ngải Tuyết cắn môi không nói lời nào.
“Mặc kệ em nói cái gì bây giờ em chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh của anh.” Xé rách chiếc đầm của cô, ngậm đóa hoa nhỏ trước ngực, Ngải Tuyết hừ nhẹ.
Ái tình qua đi, đáy lòng Kiệt tràn đầy sung sướng, trong đầu mãi khắc ghi hình ảnh ngày hôm nay.
Đột nhiên!
Rầm rầm rầm tiếng gõ cửa dồn dập gõ tới. Ngải Tuyết rụt rè chui vào trong chăn, có phải là anh Hạo?
Kiệt đang đắm chìm trong bể tình bị cơn quấy rối khiến anh mặt ủ mày chau, tức giận quát”Ai? ? ?”
“Đại ca, Ngải Tuyết có ở đây không?”
Là Tử Hiên.
Ngải Tuyết từ trong chăn thò đầu ra, nhanh chóng mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.
“Anh Tử Hiên, anh tìm em có việc ư?”
Tử Hiên nắm bả vai cô, vội vàng hỏi”Có nhìn thấy Thang Tiệp không? Cô ấy đang ở đâu!”
Ngải Tuyết khó hiểu”Làm sao không nhìn thấy chứ, có lẽ cô ấy vui chơi ở đâu trong biệt thự đấy, anh thử gọi điện cho cô ấy xem?”
“Có gọi, nhưng điện thoại vẫn luôn khóa máy, anh cũng có đi tìm qua những chỗ cô ấy từng đến nhưng không ai thấy cô ta cả.”
“Trước mắt anh đừng nóng vội, chúng ta cứ đến biệt thự lúc trước Thang Tiệp thuê để xem xét tình hình.”
Ngải Tuyết trở về phòng lấy chìa khóa xe, Kiệt nhanh tay giật lại”Anh đi cùng em.”
Chạy một mạch tớ nhà Thang Tiệp thuê, Ngải Tuyết lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, mọi người chạy thẳng lên phòng ngủ của cô.
Không có ai, cửa sổ vẫn khép, rèm cứ xõa ngang, Ngải Tuyết kêu thầm trong bụng có chuyện xấu rồi, mở tủ quần áo bên trong trống trơn.
“Ngải Tuyết, hình như là thư gửi em.” Kiệt tinh mắt nhìn trên bàn sách có một mảnh giấy.
Ngải Tuyết mở ra coi xong khóc vỡ òa, nha đầu kia đã bỏ đi.
“Huhu, Kiệt, Thang Tiệp rời đi rồi, cô ấy thật ngốc.”
Tử Hiện vội giật tờ giấy, trong lòng rối rắm không tả xiết, hung hăng đánh vào ngực mình một quyền.
“Tôi không phải là người, anh xin lỗi em, là lỗi của anh.”
Kiệt liếc mắt hỏi”Lỗi gì!”
Bình luận