Bầu không khí trong xe có chút đè nén, Ngải Tuyết rốt cuộc không nhịn được, cố gắng tìm lời để cả hai hàn huyên.
“Anh Tử Mặc. . .”
Tử Mặc ngoảnh đầu nhìn cô: “Chị dâu có chuyện gì?”
Nói thật kêu rồi cô cũng không biết nói gì.
“Này! Cẩn thận! ! !”
Đột nhiên, có người phụ nữ mặc áo đầm hồng lao ra chặn đầu xe.
Tử Mặc đạp thắng xe, “Chết tiệt!” Vẫn bị đụng ngã.
Tử Mặc nhảy xuống xe, kiểm tra qua cô gái đang nằm trong tình trạng hôn mê.
“Mau, đưa đi bệnh viện mau lên!”
Do Ngải Tuyết lái xe, phóng xe điên cuồng đến bệnh viện, trên đường đi cô gái đã tỉnh lại.
“Dừng xe! ! !”
“Cô bị thương, cần phải đi bệnh viện!”
“Tôi nói dừng xe, nghe thấy không? Nếu không ngừng, tôi sẽ nhảy xuống.” Cô gái rống to, lần nào tìm đến cái chết cũng không thành.
Ngải Tuyết dừng xe, nhìn cô gái một cách kì lạ: “Cô gái, lần sau ra đường phải cẩn thận một tí, nếu không xảy ra tai nạn ai chịu trách nhiệm đây?”
“Không cần người nào chịu trách nhiệm cả, tôi chính là muốn chết, sống để làm gì?”
Ngải Tuyết hiểu ngụ ý, thì ra là muốn tự tử?
“Cô tên gì? Mới có nhiêu đây tuổi mà đã bi quan, cô gặp chuyện khó khăn à?”
“Tôi tên Lương Đình, tôi bị ba ép buộc lấy người tôi không thích, nên tôi đã trốn nhà bỏ đi, nhưng bị ba phái người truy lùng bắt về, tôi túng quá mới nghĩ đến con đường này. Thay vì cả đời gắn với người mình không thích, chi bằng chết cho nhau lối thoát.” Lương Đình từ từ nhỏ giọng, sao ba cô lại tàn nhẫn đến vậy?
Tử Mặc cau mày: “Tính khí rất mạnh mẽ! Trên đường nhiều xe như vậy cô lựa ai không lựa lại chọn đâm đầu vào xe tôi?”
Ngải Tuyết giận trách”Anh Tử Mặc, nói chuyện kì vậy?”
Ngoảnh đầu nhìn cô gái: “Xin chào, tôi tên Ngải Tuyết, tình cảnh cô đáng thương vậy, trước mắt cứ đến nhà tôi ở tạm, cô chịu không?”
Lương Đình hoài nghi nhìn cô, trên thế giới này còn có người tốt à, không bắt cô bồi thường còn muốn cho cô ở nhờ.
Ngải Tuyết bị nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên: “Tôi không có ý xấu, chỉ là tốt bụng muốn giúp đỡ, nếu cô không tin tưởng có thể xuống xe.”
Thiệt là, thời đại này, muốn làm người tốt cũng khó a!
Bình luận