“Đúng vậy, đúng vậy, có phải tổng giám đốc đã chơi chán rồi đá cô rồi không, nên cô nói dối gạt chúng tôi?” Mọi người khinh bỉ nhìn cô gái giận tím cả mặt đứng cách đó không xa.
Cô gái đó tên Tử Uyển họ Thượng Quan, là thư ký riêng của Mộ Dung Kiệt, gia thế rất có quyền lực, khi còn nhỏ trong lúc vô tình thấy Mộ Dung Kiệt một lần, liền quyến luyến không quên được anh.
Cô bỏ cả gia sản của gia tộc, tới công ty Mộ Dung Kiệt làm chức vụ thư ký nhỏ nhoi này, vậy mà trong mắt Mộ Dung Kiệt căn bản cũng không có cô.
Mặc dù cô thể hiện tâm ý của mình nhưng Mộ Dung Kiệt cũng không để ý dù chỉ một lần, thậm chí đã từng cởi quần áo đứng trước mặt anh, cầu xin anh muốn cô, lại bị anh vô tình đẩy ra ngoài hung ác cảnh cáo, nếu không biết an phận thì cút đi.
Cô giống như là bị người nói trúng điểm yếu, liền đi tới đám người đang đứng đó.
‘Chát…Chát…’ Hai bạt tai thanh thúy vang lên giữa phòng
“Cô dám đánh tôi, tiện nhân!”
“Cô mới tiện nhân đó, cả nhà cô cũng thế nên mới sinh ra cô gái hèn hạ như vậy!”
“Thượng Quan Tử Uyển, cô thật là quá đáng!” Bị chửi trước mặt nhiều người như thế, người phụ nữ tức giận đến toàn thân phát run.
“Cô muốn gì?”.
“…” .
Bên ngoài đầy tiếng chói tai ồn ào, khiến Ngải Tuyết hồi hồn lại, Mộ Dung Kiệt không nhịn được khẽ chau mày.
Kéo cửa phòng làm việc ra chỉ thấy một đám người tụ tập có hai người phụ nữ bên trong đang cãi nhau.
Sắc mặt nhanh chóng âm u cực điểm.
Mọi người thấy sắc mặt tổng giám đốc không vui đứng ở cửa phòng, mới chịu ngừng lại, trong lòng run lẩy bẩy.
“Xong rồi, xong rồi, lần này bị đuổi là cái chắc!”
Khẩu khí lạnh nhạt vang lên”Tôi không muốn biết chuyện gì xảy ra, lập tức để đơn từ chức trên bàn tôi!”
Ngải Tuyết tò mò từ bên thân Mộ Dung Kiệt lộ cái đầu nhỏ ra.
“Ặc. Chuyện gì thế?”
“Không có gì, mọi chuyện đều ổn! Mệt rồi sao? Về phòng nghỉ ngơi đi, ngoan!” Nói xong liền đẩy cô vào phòng.
Mọi người nhìn thấy người mới vừa rồi còn tức giận sát khí không thôi nhưng vừa nhìn cô gái kia thì thay đổi một cách nhanh chóng trở nên dịu dàng hơn.
Dụi mắt một cái không dám tin trước mắt mình.
Mà Tử Uyển đứng ở đó vẫn khuôn mặt phẫn hận nhìn chòng chọc Ngải Tuyết mấy lần, trong lòng yên lặng thề.
Nhất định phải đoạt lại Mộ Dung Kiệt, anh chỉ có thể là của Thượng Quan Tử Uyển cô đây.
Ngải Tuyết bị Mộ Dung Kiệt đẩy mạnh vào phòng làm việc, không nhịn được liền nhăn nhó.
Ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán, cô rất muốn đi ra ngoài tìm Giản Mộng dạo phố mua sắm.
Mắt thấy Mộ Dung Kiệt vẫn còn làm việc, cô tò mò đi tới.
Bình luận