Sắc mặt Ngải Tuyết lạnh xuống, vểnh cái miệng nhỏ lên tỏ vẻ không vui.
“Được rồi, anh biết mình sai, em nói tiếp đi!”
“Ngày đó, ông ta quỳ trước mặt em, cầu xin em, đến khách sạn đêm đó!”
“Bởi vì công ty ông ta có nguy cơ phá sản, tiền bạc thiếu hụt nhưng các ngân hàng thì không cho vay mượn! Cho nên, ông ta đã đáp ứng điều kiện của ông cụ Mô Dung?” Mộ Dung Kiệt nói tiếp
“Anh cũng biết?”. Ngải Tuyết cắn môi, hốc mắt đẫm lệ
“Bảo bối, nếu lúc đó không phải là anh chẵng lẽ em cũng đáp ứng theo lời của ba nuôi sao?” Anh hi vọng cô sẽ cho anh câu trả lời vừa ý.
Ngải Tuyết cúi mắt, không nhìn thấu được suy nghĩ của cô lúc này.
Khẳng định trả lời”Đúng, vì tình huống lúc đó không cho phép em nói không!”
“Em mang ơn ông ta nuôi dưỡng em, em dùng cái quý giá nhất của em đổi lấy sự sống còn của công ty ông ta!Coi như, trả hết công ơn nuôi dưỡng mấy năm qua!”Bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên, xong việc em lập tức rời khỏi Ngải gia!”
“Đúng vậy, em không cách nào đối mặt với bọn họ khi lấy em làm vật hi sinh như thế!”
“Hơn nữa, sự báo đáp này quá lớn!”Ngải Tuyết vô lực tựa vào ngực Mộ Dung Kiệt, nằm yên lặng không nhúc nhích.
“Bọn họ sẽ trả giá thật lớn với những gì họ đã làm!”Khẩu khí Mộ Dung Kiệt lạnh lùng mang chút độc ác.
Có phải những người khác như cô một khi được nhận nuôi liền trả ơn với điều kiện như thế.
Ông là ba nuôi của Ngải Tuyết lại muốn tặng con gái của mình lên giường của người đàn ông khác.
Chả khác nào nói bảo bối trong ngực anh lúc này trờ thành phụ nữ của người khác sao?
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt gợi lên nụ cười lạnh đầy khát máu.
Người đàn ông như vậy, còn sống để làm gì?
Thật là nguy hiểm nha, lúc này anh thật lòng cảm ơn ông cụ rất nhiều.
Thiếu chút nữa, người phụ nữ trong ngực mình đã kề vai sát cánh cùng người đàn ông khác rồi.
“Mệt mỏi sao?Chúng ta lên lầu nghỉ ngơi!”Dịu dàng đặt nụ hôn lên trán cô.
“Ừ, anh bế em nha!”Ngải Tuyết nũng nịu nói.
Nghe thấy thế, trái tim Mộ Dung Kiệt như nở hoa.
Nha đầu này, từ lúc nào lại chủ động đến vậy.
Bế cô như một công chúa.
Ngải Tuyết cười rất ngọt ngào.
Mộ Dung Kiệt cũng cười, nụ cười thật ấm áp, thật mê người.
Ba người đứng trên lầu xem kịch vui nãy giờ, vẫn một khuôn mặt đầy nham hiểm.
Mộ Dung Kiệt lạnh lùng liếc nhìn bọn họ.
Cho rằng anh không biết bọn họ đứng trên đó nghe lén sao?
Nhưng hôm nay tâm trạng anh tốt nên lười phải so đo cùng bọn họ.
Ba người họ cảm nhận được tần số cảnh cáo của người đàn ông dưới lầu, toàn thân không khỏi cứng đờ.
Người đàn ông này, chính là ác ma!
“Bảo bối, tới phòng rồi!”Nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường.
“Ừ? ?” Ngải Tuyết được Mộ Dung Kiệt ân cần dịu dàng như thế, một chút lo lắng, suy nghĩ cũng không có.
Bình luận