“Ơ, đây không phải là Ngải Tuyết sao?” Ngải Tuyết mới vừa xuống sàn, đã nhìn thấy hai người đàn ông đầu tóc theo mốt, quần áo chỉnh tề, tai đeo khuyên tai, đang nhai kẹo cao su đi về phía cô.
Bọn họ đều là những côn đồ trong trường, cả ngày không lo học, cứ gây sự đánh nhau khắp nơi, nghe nói, bọn họ còn là đệ tử của hắc bang nào đó.
Một người tên là Trương Hoa, một người tên là Phục Vĩ, hai người bọn họ thèm thuồng vẻ đẹp của Ngải Tuyết từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội xuống tay.
Ngải Tuyết cau mày, không để ý tới bọn họ, đeo ba lô rồi đi ra ngoài.
“A? Muốn đi nơi nào? Để tụi anh đưa đi!” Trương Hoa nhanh nhẹn bắt được cánh tay Ngải Tuyết liền đem cô kéo vào trong ngực.
“Buông cái tay bẩn của anh ra!” Chân mày Ngải Tuyết nhíu chặt biểu lộ sự chán ghét.
“Anh nói cho Ngải Tuyết nghe, tụi anh thích em lâu rồi, em làm sao lại không nể mặt tụi anh chứ!”
Phục vĩ huýt gió, cười ha hả.
“Tôi nói lần nữa, buông ra!” Cặp mắt Ngải Tuyết híp lại đầy nguy hiểm, lạnh lùng hừ ra tiếng.
Trương Hoa sửng sốt, trong mắt thoáng qua sự kinh ngạc.
“Không nghĩ tới, lại là mỹ nhân lạnh lùng a! Anh càng ngày càng thích!” Vừa nói vừa lần người tới.
“A!” Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh, một tay Ngải Tuyết nhanh chóng bắt được cánh tay Trương Hoa đang cầm tay kia của cô, dùng sức hất tay hắn ra.
“Rắc rắc” Một thanh âm vang lên, đứt.
Nhanh như tia chớp, Phục Vĩ đứng bên cạnh giật mình há hốc miệng, hai ngón tay dùng sức nắm cằm nhẹ nhàng xoa.
“Cút, đừng để tôi gặp các người lần nữa!” Ngải Tuyết lãnh khốc lên tiếng.
Trương Hoa cùng Phục Vĩ hoảng sợ và không tin vào mắt mình…..
Từ khi nào người phụ nữ này lại khủng bố như vậy?
Lăn một vòng liền bỏ chạy, vừa chạy vừa mắng.
“Con đàn bà thối, làm tao phải mất mặt như vậy, cứ chờ xem!”
Khi còn bé Ngải Tuyết hay ngã bệnh, nên luôn được đem tới bệnh viện, sau này lại gặp được một bác sĩ theo nghiên cứu mô hình cơ thể người, vì hứng thú nên đã theo học, nên cũng có thể dùng để đối phó với những tên côn đồ. (mik cũng ko hỉu học cái j nữa ^^)
Mộ Dung Kiệt đang cùng những đại ca của các bang khác thương lượng kế sách thâu tóm Thanh bang.
Ngoài cửa truyền đến tiếng mắng chửi chói tai.
“Tại sao không cho tao vào, tao tìm anh tao, mày tránh ra “
“Tôi không quan tâm anh tìm ai, nếu anh không đi, đừng trách tôi vô tình!”
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt nheo lại biểu lộ sự khó chịu, liền đứng lên, bước đi ra ngoài.
Bình luận