Nước nóng bắn vào tay anh.
Vì vậy, Tử Hiên cũng sợ hãi la thất thanh.
Chọc cho Mộ Dung Kiệt cười muốn nội thương, anh thề.
Nếu như cười có thể không động đến vết thương, anh nhất định không chút cố kỵ nào cười thật to.
Tử Hiên nhìn ra được vẻ mặt của Mộ Dung Kiệt muốn chọc quê anh.
Sắc mặt lập tức đen sì.
Cắn răng lên tiếng”Có gì đáng cười sao?” ?
Mộ Dung Kiệt cười ‘haha…’ một hồi lâu.
Rồi mới mở miệng nói”Nếu như heo nghe được tiếng người, chúng cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực rồi !”.
Tử Hiên nghi ngờ hỏi”Tại sao?” ?
Thấy Tử Hiên hỏi như thế, Mộ Dung Kiệt rốt cuộc không nhịn được cười to lên.
Ngay sau đó đã động tới vết thương, làm anh phải cau mày vì đau.
Loại cảm giác vừa đau lại vừa muốn cười khiến khuôn mặt Mộ Dung Kiệt vặn vẹo không thôi.
Tử Hiên bất ngờ nhìn người đàn ông trước mặt này người luôn lạnh lùng khiến ai cũng phải kính sợ.
Nghĩ tới nếu để cho những người ở trong lòng xem anh như thần mà sùng bái nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Mộ Dung Kiệt, có thể muốn đổi thần tượng hay không.
Khóe miệng Tử Hiên không khỏi co giật thật lâu.
Sau đó đặt mông ngồi xuống bên cạnh giường, bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Kiệt.
“Anh Kiệt, mẹ anh…?” Tử Hiên thật đau lòng, anh đang nghĩ, Mộ Dung Kiệt làm sao đối mặt với chuyện này.
Đôi mắt Mộ Dung Kiệt lập tức đen lại, tâm trạng giống như tiến vào hầm băng, nửa ngày sau, mới lạnh lùng lên tiếng”Nếu bà ta vô tình, cũng đừng trách tôi vô nghĩa, tự tay tôi giết bả!”.
“Anh không có cơ hội rồi, hôm đó Trương Thiên đã giải quyết bà ta sau khi anh được đưa vào bệnh viện!” Trong lòng Tử Hiên như trút được gánh nặng, Mộ Dung Kiệt nói như vậy chứng tỏ anh không còn luyến tiếc gì với thứ tình cảm đó nữa.
Miệng thì nói như vậy, nhưng khi nghe bà ta bị giết chết tim anh đau như thắt, cánh tay đang cắm ống tiêm nắm chặt ga giường.
Làm kim tiêm trồi khỏi da thịt, máu chảy ra ngoài thế nhưng anh lại không cảm thấy đau chút nào!
“Ngải Tuyết đã xảy ra chuyện!” Tử Hiên thận trọng quan sát sắc mặt của anh.
Ánh mắt Mộ Dung Kiệt lập tức hốt hoảng mang the sự khẩn trương!
“Em nói cái gì?”.
“Cô ấy đã sảy thai!” Thở dài một cái, chau mày nói.
Lời nói vừa dứt, Mộ Dung Kiệt như mất lí trí, trực tiếp tháo kim tiêm ra từ trên giường đi xuống.
Anh kéo cổ áo Tử Hiên lại.
“Em nói lại lần nửa xem, cô ấy đâu? Đang ở đâu?” Sanh non? Làm sao lại sanh non?
“Ở phòng bệnh kế bên, trước tiên anh hãy bình tĩnh một chút, vết thương của anh vừa lành không nên quá kích động!” Tử Hiên đã biết trước kết quả khi Mộ Dung Kiệt biết nhất định sẽ nổi điên lên.
Mộ Dung Kiệt đẩy Tử Hiên ra, nhanh chóng chạy đi!
Tử Hiên bị anh đẩy té xuống sàn đất nhưng lập tức đứng dậy đuổi theo!
“Anh Kiệt, anh bình tĩnh một chút!” Đáng chết, sao anh lại nói cho Mộ Dung Kiệt biết vào lúc này chứ.
Mộ Dung Kiệt chợt đá văng cửa phòng bệnh của Ngải Tuyết.
Các y tá đi ngang qua vì tiếng động mạnh đó mà hoảng sợ, hét toáng lên!
Mộ Dung Kiệt nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngải Tuyết, đau lòng vô cùng.
Run rẩy vươn tay vuốt ve Ngải Tuyết giờ phút này khuôn mặt cô giống như tờ giấy trắng, răng và môi không khỏi run rẩy nhìn cô.
Lúc anh đi trên mặt cô vẫn còn vui vẻ mà.
Như thế nào? Anh mới vừa rời khỏi liền xảy ra chuyện?
Ánh nhìn hung bạo hướng đến Tử Hiên gầm thét!
“Cô ấy rốt cuộc là làm sao? Như thế nào lại sanh non?”
Tử Hiên vểnh môi gọi điện thoại cho Tử Mặc.
“Đem vào!” !
Chỉ trong chốc lát, Tử Mặc mang một đám người run rẩy đi vào phòng bệnh.
Bình luận