Dark?

Chương 107: Muốn chết à!!!

Xem giới thiệu truyện Tôi Có Một Bí Mật
A+ A-
Người ngồi xổm trước mặt ngẩng mặt lên nhìn mình, khóe môi vểnh lên, nụ cười rõ ràng lay động ở bên mép, trong ánh mắt trong veo như dòng nước, dáng vẻ cậu cười rộ lên giống một viên kẹo đường, rất mềm mại, cũng rất ngọt ngào.

Trong nháy mắt đó Lục Phỉ hoảng hốt.

Đợi đến khi Lục Phỉ phục hồi tinh thần từ tình huống khó tả, hắn phát hiện nổi giận đến bên cạnh đã rời xa bản thân tự lúc nào, cách nhau đến khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm.

Mi mắt Lục Phỉ nửa khép, khóe mắt hướng phía dưới, dừng ở trên khuôn mặt đang tươi cười của thanh niên.

Hoàng Đan nhìn thấy mày người đàn ông nhíu chặt, hoang mang, khó chịu, cậu đứng lên, ngồi xuống trên chỗ trống ghế dài, cũng không nói chuyện, chỉ ở bên cạnh bên người, nhìn ánh nắng buổi chiều tà.

Lục Phỉ chạm đến miệng vết thương ngoài miệng, hắn đau a một tiếng, gân xanh thái dương nhảy lên, nghĩ đến thằng nhóc nói hắn yếu ớt ở trước mặt hắn, ngọn lửa giận kia lại ngóc đầu trở lại, hắn tức giận đá cục đá dưới chân bay ra thật xa.

Cục đá rơi vào trong bụi cỏ, quấy rầy con chó vàng đang ngủ bên trong, nó căng thẳng nhìn chung quanh, thấy không có gì nguy hiểm thì vẫy đuôi nằm sấp trở về, tiếp tục ngủ.

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn người đàn ông.

Lục Phỉ âm trầm quét liếc nhìn cậu, rất hung ác.

Hoàng Đan nói,”Tôi biết có người sẽ có thần kinh đau đớn trời sinh khác hẳn với người bình thường, bị một vết thương nhỏ cũng sẽ bị đau đến mất hết sức lực, sẽ khóc, sẽ chịu không nổi la to lên, thời điểm nghiêm trọng sẽ choáng váng, Lục Phỉ, anh là kiểu người này.”

Giọng điệu thanh niên bình tĩnh, biểu cảm khi nói chuyện rất nghiêm túc, không có một chút ý trêu chọc hay đùa cợt nào, lửa giận trong lòng Lục Phỉ ngừng lại một chút, hắn banh mặt, thờ ơ.

Hoàng Đan lại nói,”Người ngoài không thể hiểu được, thậm chí sẽ cảm thấy bị chiều hư, còn cho rằng đang diễn trò, giả vờ, rất buồn cười, tôi có thể hiểu anh.”

Lục Phỉ ngoài cười nhưng trong không cười,”Không phải cậu mới vừa nói tôi yếu ớt sao?”

Hoàng Đan buông mắt,”Tôi không có ác ý, nói anh yếu ớt, là cảm thấy anh rất đáng yêu.”

Lục Phỉ dường như gặp quỷ mà trừng thanh niên, từ trong kẽ răng chen ra đến hai chữ, giọng điệu lạnh lẽo, bọc vụn nước đá,”Đáng yêu?”

Hoàng Đan gật gật đầu,”Ừ, rất đáng yêu.”

Lục Phỉ lấy hộp thuốc lá ra, quăng một điếu để bên miệng, sắc mặt lạnh lùng, giọng cũng vậy,”Nhóc con, nhân lúc tôi còn chút lý trí, mau đi đi.”

Hoàng Đan không đi, cậu nói,”Miệng của anh bị rách, hút thuốc sẽ rất đau đó.”

Lục Phỉ không nhìn, hắn lạch cạch ấn bật lửa, rít một hơi thuốc, ngay sau đó đau phun hơi thuốc đó ra, trên mặt tái xanh, đáy mắt lại xuất hiện một chút ánh sáng.

Hoàng Đan trấn an nói,”Muốn khóc thì khóc đi.”

Cậu muốn dỗ một chút, nhưng lúc trước đều là người đàn ông dỗ cậu, hiện tại cậu còn chưa học được.

Lục Phỉ đứng dậy nhanh chóng rời đi, động tác hắn có biên độ lớn, lại rất đột nhiên, khí thế đáng sợ, người xung quanh không thể đến gần người.

Hoàng Đan không theo sau, chậm rì rì nói,”Lục Phỉ, anh quên lấy khoác áo vest kìa.”

Bóng dáng cao lớn sắp vòng qua bãi cỏ dừng lại, lại lộn trở lại đường cũ, dùng giọng điệu miệt thị mà lạnh lùng nói,”Qúy Thời Ngọc, tôi không có hứng thú với cậu, sau này sẽ càng không có.”

Hoàng Đan không nói lời nào, chỉ ngẩng đầu nhìn người đàn ông.

Ánh nắng chiều tà khảm vào trong mắt cậu, bao trùm từng ngóc ngách, che khuất một tia ý cười, bao dung, cưng chiều, còn có đơn thuần ấm áp.

Lục Phỉ bị nhìn không hiểu sao không được tự nhiên, cả người đều rất không đúng, hắn nhíu mày, cúi lưng trước mặt thanh niên, nâng lên một bàn tay nắm mặt đối phương,”Nghe không hiểu tiếng Trung à?”

Hoàng Đan thở dài,”Tôi không phải gay.”

Lục Phỉ ‘Xuy’ một tiếng, hắn rút tay về, lấy chiếc khăn từ trong túi chùi chùi, không quan trọng nói,”Được rồi, cậu nói không phải thì không phải, nhớ kỹ, đừng có chơi nhiều kiểu với tôi, cậu chơi không nổi đâu.”

Hoàng Đan không nhanh không chậm nói,”Lục Phỉ, anh cũng là kiểu người giống tôi, không phải yêu người đồng giới, cũng không phải yêu người khác phái.”

Lục Phỉ rốt cuộc đã hiểu rõ, nguyên nhân mình phản cảm khi tiếp xúc với người này, đó là loại giọng điệu bình tĩnh này, giống như có thể nhìn thấu hắn bất cứ lúc nào, thăm dò mỗi một khúc xương trên người hắn, bóp chặt hắn trong tay.

Nếu như vậy mà còn không chính xác, đó mới là ngây thơ khờ khạo, tự cho là thông minh, thanh niên có thể nói chính xác hết lần này đến lần khác, mẹ nó, thật tà môn mà.

Tiếng đàn violoncello thình lình vang lên, Lục Phỉ xoay lưng qua đi đến một bên nhận điện thoại, là trong nhà gọi, hỏi hắn xử lý công việc ở trong nước xong chưa, lúc nào trở về.

Lục Phỉ vô thức liếc liếc nhìn thanh niên.

Hoàng Đan như nhận ra, nghênh đón đường ánh mắt đó, cậu nhếch miệng, như đang cười.

Lục Phỉ quay đầu đi, nói chuyện còn chưa xử lý xong, hắn nhíu mày,”Coi mắt? Cho con từ chối đi, ba à, lần trước không phải nói đùa với ba đâu, nếu ba nghe không hiểu lắm thì con có thể nói thẳng một chút, con không cứng nổi với phụ nữ, cứ như vậy đi, con cúp đây.”

Hoàng Đan nghe không sót một chữ, cậu bóp bóp ngón tay, mặt hướng ánh nắng chiều, cảm giác mặt trời ngày mai sẽ rất lớn, nhiệt độ không khí sẽ cao hơn hôm nay rất nhiều.

Lục Phỉ nhét điện thoại di động về trong túi, không nói một lời cầm khoác áo vest rời đi.

Hoàng Đan sờ sờ ở trên người, lấy ra một xu, cậu đi đến cửa hàng nhỏ của ông lão mua một cây kem, một đường đi ăn một đường, khi đến nhà Vương Chí, cây kem đã vào hết trong bụng.

Trên đường đi có mấy túi rác lớn, trời nóng, mùi rất khó ngửi, có rất nhiều còn ruồi đen bay tới bay lui bên trong.

Tầng năm chỉ có một mình Vương Chí, hai bên cũng không có người khác ở, cậu ta tùy tiện quen rồi, làm thế nào cũng không có người chỉ trích phê bình, cho là hộ gia đình cách vách về nước, thói quen cậu ta nhất thời cũng không đổi được.

Hoàng Đan nghĩ, thời điểm Lục Phỉ trở về, nhìn thấy trong lối đi bẩn loạn như vậy, sắc mặt nhất định rất kém, cậu tìm ra một con đường từ trong thùng giấy chồng chất, hai ba bước bước vào cửa,”Vương Chí, rác ở bên ngoài của anh không vứt thì sẽ sinh ra rất nhiều côn trùng đó.”

Vương Chí để trần, mặc một cái quần đùi nhận đơn hàng trên máy tính,”Mặc kệ nó, dù sao cũng ở bên ngoài.”

Hoàng Đan nói,”Côn trùng sẽ bay vào trong nhà anh, một con rất nhỏ, không dễ dàng nhìn thấy được, chúng nó bay ra từ túi rác hôi thối trước, sau đó bay đến của trong chén của anh, đậu trên đồ ăn vặt của anh, để lại phân……”

Vương Chí chịu không nổi đánh gãy cậu, một trận ớn lạnh,”Qúy Thời Ngọc cậu đừng nói nữa, tôi nghe cậu nói cũng muốn nôn luôn rồi, tôi cũng muốn đúng lúc đi bỏ rác, nhưng mà trời nóng muốn chết, lại không có thang máy, leo lên leo xuống tầng năm là mồ hôi đầy người, buổi tối tôi không muốn đi xuống, ngày mai rồi bỏ đi.”

Hoàng Đan nói,”Đợi một hồi tôi mang xuống cho anh.”

Vương Chí đưa sữa bò bên cạnh máy tính cho cậu,”Bạn bè tốt.”

Hoàng Đan xé ống hút ra, thuận miệng hỏi,”Không phải anh nói bạn gái cũ của bạn anh đến đây sao?”

Vương Chí gõ bàn phím bùm bùm, trong miệng nhai kẹo cao su, nhấn từng chữ không rõ,”Vốn là nói như vậy, ai biết lại xảy ra chuyện gì, tốt nhất là đừng đến.”

Hoàng Đan uống một ngụm sữa bò, mỗi lần cậu đến đây, Vương Chí đều sẽ cho cậu một hộp này, không cần trả tiền, nói là mua lại của người ta, giá rất rẻ.

Phòng khách cứ vô cùng lộn xộn như bình thường, Hoàng Đan không đi qua phòng ngủ và các phòng khác, cậu nhìn quét chung quanh, đột ngột nói ra một câu,”Vương Chí, Triệu Hiểu quen biết Lục Phỉ.”

Giọng nói Vương Chí kẹp trong tiếng đinh đông đinh đông, một bên cậu ta tìm mặt cảm xúc hôn gió, một bên hỏi,”Lục Phỉ là ai?”

Hoàng Đan nói,”Người từ nước ngoài về ở cách vách anh đó.”

Vương Chí từ trên màn hình máy tính ngẩng đầu, một bộ dạng rất sửng sốt,”Móa, Qúy Thời Ngọc, ngay cả họ tên người ta cậu cũng biết?”

Hoàng Đan nói như đúng rồi,”Trùng hợp nghe người khác gọi.”

Vương Chí chậc chậc, lại tiếp tục trả lời người mua, mười đầu ngón tay bay nhanh trên bàn phím,”Tôi không biết Triệu Hiểu và Lục gì đó có quen biết, đợi một hồi cô ta đến, tôi hỏi một chút.”

Hoàng Đan nói,”Vương Chí, tôi có thể sử dụng buồng vệ sinh của anh một chút không?”

Vương Chí phụt cười ra tiếng,”Qúy Thời Ngọc ơi Qúy Thời Ngọc, có đôi khi tôi cảm thấy cậu giống như thiếu gia vậy, cấp bậc lễ nghĩa nhiều đến khiến tôi có chút không biết nói gì, dùng buồng vệ sinh còn phải hỏi tôi làm cái gì, tùy ý dùng đi.”

Hoàng Đan để sữa bò lên trên bàn, đi vào bên trong, cậu mang đôi dép lê màu lam kia, phát ra tiếng vang trên nền xi măng.

Bên trái buồng vệ sinh là phòng ngủ, không có cửa, nhìn một cái là thấy hết bên trong, phòng ngủ có một cái giường, một tủ quần áo, góc tường còn chất mấy cái vali, buồng vệ sinh có bồn tắm rất lớn, thứ khác chính là đồ dùng tắm rửa thường gặp.

Bên phải có hai phòng, gian phòng gần cửa sổ để đồ linh tinh, rất loạn, một gian khác đóng cửa, chắc là kho hàng sản phẩm.

Hoàng Đan vào buồng vệ sinh, cậu đóng cửa lại, ở bên trong sắp xếp lại suy nghĩ lung tung.

Cửa không có then cài cửa, vừa đẩy đã mở, Vương Chí thăm dò tiến vào,”Này, Qúy Thời Ngọc, cậu làm gì đó, lằng nhằng thế, tôi còn tưởng cậu té xuống bồn cầu rồi chứ.”

Vẻ mặt Hoàng Đan thu lại trong giây phút ngắn ngủi,”Bơm nước bồn cầu hư.”

Vương Chí đi vào, mở nắp bồn cầu kéo sợ dây buông xuống bên trong, tiếng nước rào rào vang lên,”Cái ống nhỏ bị vỡ, tôi dùng sợi dây làm một cái khác, thế nào, thông minh không?”

Hoàng Đan nói thông minh, khi cậu đi ra nhìn cửa phòng duy nhất đang đóng,”Đây là kho hàng sao?”

Vương Chí ôm lấy bờ vai của cậu,”Đúng, là kho hàng, đồ quá nhiều, rất lộn xộn, không có gì để xem cả, đi, tôi cho cậu xem thứ tốt.”

Hoàng Đan bị ôm về chỗ máy tính.

Một bàn tay Vương Chí còn trên vai Hoàng Đan, một bàn tay còn lại cầm lấy con chuột nhấp thư mục f,”Mới vừa lưu lại, còn chưa kịp xem.”

Hoàng Đan nhìn video bắt đầu phát, “Không phải anh bề bộn nhiều việc sao?”

Vương Chí hắc hắc cười, đầu ghé vào trước máy tính, đôi mắt sau mắt kính phát sáng,”Cái này cậu không biết gì hết vậy, càng bận rộn càng phải xem, nâng cao tinh thần phải dựa vào nó đó.”

Video thoạt nhìn là người trong cuộc tự mình quay, hình ảnh cũng không rõ ràng, nhưng nên có đều có, muốn nhìn thấy, đều có thể thấy, mở âm thanh ra, âm sắc không tệ.

Hơi thở Hoàng Đan vững vàng, sắc mặt lạnh nhạt.

Hô hấp Vương Chí dồn dập, mặt đỏ lên, giống như là thằng nhóc đang ở tuổi tinh thần và sức lực tràn trề, chịu không được kích thích,”Wangwang vang thì giúp tôi xem một chút!”

Cậu ta nói xong câu này, đá văng ghế ra, bước nhanh xông vào buồng vệ sinh.

Hoàng Đan xem tờ giấy dán ở phía sau cô gái, giống bản hiệu, mặt trên viết dãy số, không biết có ý gì, cậu không có hứng thú nên đóng cửa sổ video lại.

Vương Chí vuốt sợi tóc ướt mồ hôi đi ra, đứng ở trước mặt Hoàng Đan muốn nói lại thôi, giống như táo bón nặn ra được một câu,”Qúy Thời Ngọc, cậu có phải là…… Khụ khụ…… Có phải cái kia hay không?”

Cậu ta lau mặt, đeo kính vào, ám chỉ nói,”Cậu đúng không?”

Hoàng Đan không đáp mà hỏi lại,”Cái gì?”

Vương Chí trừng qua, mặt đỏ,”Cậu thật không biết hay giả bộ không biết?”

Hoàng Đan không nói chuyện.

Vương Chí gãi đầu, dường như đang tổ chức ngôn ngữ,”Hiện tại là thế kỷ hai mươi mốt, xu hướng tình dục không quan trọng, quan trọng nhất là an toàn, khỏe mạnh, tạo nhân sinh quan* chính xác, giá trị quan…… ôi trời móa nó, tôi cũng không biết mình đang nói gì nữa, cậu có thể hiểu mà đúng không?”

* Nhân sinh quan: Quan niệm về sự sống con người.

Hoàng Đan nói,”Tôi không hiểu.”

Vương Chí nghiến răng,”Hai chúng ta cùng nhau xem video, nóng bỏng như vậy, một chút cảm giác cậu cũng không có, cái này rất không bình thường, Qúy Thời Ngọc, cậu có cái gì đó rất không đúng.”

Hoàng Đan nói,”Rất xấu.”

Vương Chí không nghe hiểu ngay,”Cái gì?”

Hoàng Đan nói,”Nam rất xấu.”

Vương Chí trợn trắng mắt,”Móa nó, Qúy Thời Ngọc, cậu không nhìn chằm chằm phụ nữ thì thôi, sao lại nhìn chằm chằm đàn ông của cô ta?”

Hoàng Đan nói,”Cô gái bị che khuất, tôi chỉ có thể nhìn đàn ông thôi.”

Vương Chí,”…… Tôi càng không rõ, chuyện này có liên quan gì với chuyện cậu có cứng hay không?”

Hoàng Đan nói có chứ.

Vương Chí đầy mặt không thể hiểu nổi, cậu ta đẩy đẩy kính mắt lên trên, cẩn thận dè chừng hỏi,”Nói như vậy, cậu thật không phải cái kia sao?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không phải.”

Vương Chí thả lỏng, cậu ta vỗ ngực mấy cái,”Trong khoảng thời gian này cậu hay chạy đến nơi của bố đây, tôi còn tưởng cậu cậu coi trọng tôi, muốn có gì đó với tôi, cuối cùng làm hại tôi gặp ác mộng, ngoài miệng cũng bị phỏng rộp lên đây này.”

Hoàng Đan nói,”Anh suy nghĩ nhiều rồi.”

Vương Chí khoa trương aiii một tiếng,”Không phải, tôi nhìn cậu như vậy, tại sao không cảm thấy coi trọng tôi chứ? Cô đọng chính là tinh hoa đó, hiểu không?”

Hoàng Đan nói,”Vậy tinh hoa anh rất nhiều.”

Vương Chí,”……”

Hoàng Đan nói,”Tôi không phải rất biết nói đùa, anh không cần để ý đâu.”

Miệng Vương Chí co rút,”Cậu giỏi.”

Hoàng Đan tùy ý cầm sổ nhỏ trên bàn sổ nhỏ lật lật, là ghi sổ.

“Chữ của tôi như gà bới, đừng nhìn.”

Vương Chí lấy cuốn sổ nhỏ đi, bả vai đụng Hoàng Đan một chút,”Còn xem video không? Tôi còn thứ tốt đó.”

Hoàng Đan nói không xem,”Không có sức.”

Vương Chí kéo ghế lại, mông ngồi lên, bắt con chuột và bàn phím bận việc tiếp tục,”Như vậy mà cậu không có sức, nói thật, Qúy Thời Ngọc, tôi vẫn tò mò, tại sao cậu muốn đến nơi này của bà ngoại cậu? Hoàn toàn có thể cho thuê nhà, dựa vào tiền thuê sống qua ngày mà.”

Hoàng Đan nói,” Hoàn cảnh bên này rất tốt.”

Vương Chí nghe như nghe được truyện cười, rung bả vai cười ha ha,”Hoàn cảnh tốt? Cậu làm tôi buồn cười chết mất, đi ra ngoài là có chướng khí mù mịt, trên đường chưa từng sạch sẽ, rác rưởi quét mãi không xong, rạng sáng còn có tiếng ồn, không phải cãi nhau thì là tiếng khóc trẻ con, còn có khi có cái loa phóng thanh như pháo nổ, à không đúng, còn có tiếng đánh chửi con nít nữa chứ.”

Hoàng Đan không nói gì.

Vương Chí cũng không nói, bận rộn muốn chết, một mình đồng thời tiếp một lúc mười mấy người, bán hàng trước sau điều do một mình cậu ta quản lý, trễ một chút cũng sẽ bị mắng, tiếng đinh đông duy trì liên tục không ngừng.

“Nếu một đêm tỉnh lại, phát hiện trên giường đều là tiền thì tốt rồi.”

Hoàng Đan nói,”Nếu thật xảy ra chuyện đó, sẽ phải rất khủng hoảng, bất an đề phòng, lo lắng bị bắt này kia, dù sao cũng không phải thứ của mình.”

Vương Chí ha ha,”Nói cũng phải.”

Hoàng Đan uống sữa bò xong chưa đầy một lúc, Triệu Hiểu đến.

Triệu Hiểu nhìn thấy Hoàng Đan, trên mặt lóe qua một tia mất tự nhiên, giây lát lướt qua, cô ta hỏi Vương Chí,”Khăn tắm có nhiều màu không?”

Vương Chí nói có đủ,”Triệu Hiểu, hỏi cô chuyện này, cô có quen biết người mới về nước kia hả?”

Tầm mắt Triệu Hiểu lướt qua chỗ Hoàng Đan, như có như không,”Tôi cũng hôm nay mới biết được, anh ta là người sáng lập MP, về nước là vì muốn thu mua dự án công ty chúng tôi.”

Vương Chí trợn mắt há hốc mồm,”MP đó là cái gì?”

Triệu Hiểu nói,”My Princess, công chúa của tôi.”

Mày Hoàng Đan động động, cậu nhớ tới tấm ảnh chụp huấn luyện quân sự trung học kia, phía sau có một câu như vậy.

Tròng mắt Vương Chí chuyển chuyển,”Cho nên nói, đẳng cấp anh ta chính là người thành lập công ty à?”

Triệu Hiểu nói,”Nghe đồn là như vậy.”

Vương Chí chép miệng,”Kẻ có tiền thật lãng mạn.”

Triệu Hiểu nói,”Anh ta xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức làm hơn mười năm ở nước ngoài, mới có thành tựu như hôm nay.”

Vương Chí gãi cằm,”Nếu nói như vậy, tiệm Taobao của tôi từ giao dịch từ 0 đến 5 viên kim cương, lập tức có thể có được vương miệng, coi như gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng rồi, hơn mười năm sau nhất định sẽ phát tài.”

Cậu ta dùng khuỷu tay đụng đến thanh niên một cái rắm cũng không phóng bên cạnh,”Qúy Thời Ngọc, cậu nói đúng không?”

Hoàng Đan nói,”Kiên trì là thắng lợi.”

Vương Chí cho cái liếc mắt, cậu ta nghĩ tới cái gì,”Không đúng nha Triệu Hiểu, ông chủ lớn cần gì tự mình về nước thu mua dự án chứ? Ở dưới không có ai à?”

Triệu Hiểu nhíu mi, hình như cũng có nghi hoặc này.

Vương Chí nói,”Công việc Qúy Thời Ngọc còn chưa tìm được, nếu cô có cách thì giúp đỡ một tay đi.”

Triệu Hiểu nhìn về phía thanh niên.

Hoàng Đan nhìn cô ta lộ ra nụ cười thiện ý.

Triệu Hiểu lạnh lùng nói,”Có thời gian anh đưa tôi một bản sơ yếu lý lịch đi.”

Hoàng Đan kinh ngạc,”Phiền cô rồi.”

Triệu Hiểu không trả lời lại.

Vương Chí nháy mắt với Hoàng Đan, nhỏ giọng nói Triệu Hiểu bình thường không thích xen vào chuyện người khác đâu.

Hoàng Đan nhìn cô gái tuổi trẻ, cảm giác vóc dáng cô ta rất cao, bả vai cũng rất rộng, tóc thì ít, từ phía sau nhìn, rất giống đàn ông.

Triệu Hiểu giống như vô cùng chán ghét bị người khác nhìn, cô ta nhìn Hoàng Đan bằng ánh mắt cảnh cáo.

Hoàng Đan thu hồi tầm mắt.

Triệu Hiểu mua ba mươi khăn tắm, nhiều màu, rất sặc sỡ.

Vương Chí ấn vào giá tiền tính cho cô ta,” Mùa hè người ta dùng một cái khăn tắm là đủ rồi, còn cô mua đến mấy chục cái.”

Triệu Hiểu cầm túi to trong tay,”Đi đây.”

Vương Chí hô tiếng, khuyên,”Triệu Hiểu, đến bệnh viện xem một chút sẽ tốt hơn đó.”

Triệu Hiểu xuống lầu cũng không quay đầu lại, rất nhanh đã có tiếng mở cửa đóng cửa.

Hoàng Đan nói,”Triệu Hiểu mỗi ngày dùng một cái khăn tắm khác nhau sao?”

“Tôi từng hỏi cô ta, cô ta nói không nhất định, cậu cũng thấy, kêu cô ta đi khám bác sĩ, cô ta coi như không nghe thấy, rất cố chấp.”

Vương Chí xả với Hoàng Đan một lát, cách vách truyền đến tiếng mở cửa, cậu ta đặt ngón ở bên miệng,”Suỵt.”

Hoàng Đan đứng ở phòng khách, đối diện cửa.

Lục Phỉ từ trong nhà đi ra, vẫn mặc quần áo lúc nãy, hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Vương Chí ghé vào đầu vào vai thanh niên, ánh mắt thoáng lướt qua một cái, nhấc chân đi xuống cầu thang.

Hoàng Đan đẩy đầu trên vai sang một bên,”Tôi về đây.”

Vương Chí mất hứng than thở,”Không phải đang nói chuyện vui sao, buổi tối không ở lại chơi game suốt đêm với tôi sao?”

Hoàng Đan nói,”Chơi game suốt đêm, có thể bị đột tử đó.”

Vương Chí nói đời người tràn ngập ngoài ý muốn ở khắp nơi, tốc độ nói chuyện cậu ta rất nhanh, một hơi nói ra một đoạn lớn,”Ra khỏi cửa có thể bị xe đụng chết, bị người ta đâm chết, người nghĩ không thông nhảy lầu chết, bị vật không rõ đâm chết, chẳng lẽ không đi ra ngoài nữa sao?”

Hoàng Đan nói,”Cái anh nói là yếu tố không thể kháng cự, thời gian nghỉ ngơi bản thân mình có thể khống chế được, ban đêm không ngủ, chính là đang từ từ tự sát.”

Vương Chí thu lông mi,”Được rồi, tôi cũng không chơi, bị cậu nói một chút, hứng thú cũng không còn.”

Hoàng Đan đi ra ngoài cửa.

Vương Chí đưa cậu hai trái đào,”Rửa rồi đó, cầm đi.”

Hoàng Đan một bên nhận một bên bỏ vào túi,”Cám ơn.”

Cậu nhấc mấy túi rác ngoài cửa, khi xuống lầu nhớ đến cái gì đó, lại trở lại chỗ Vương Chí, mua bình chống muỗi Lục Thần.

Đèn trong cư xá đã hỏng hơn phân nửa, đi lên một đoạn mới có ánh sáng mờ nhạt.

Có bóng người đang đung đưa rải rác, lớn tuổi cầm quạt hương bồ hóng mát, lải nhải thời tiết ngày mai.

Tuổi trẻ tản bộ một chút, hơn phân nửa là tình nhân nhỏ, xem xem sao trời, xem xem mặt trăng, còn có thể tiết kiệm một chút tiền điện.

Hoàng Đan đi ra hành lang, cậu không đâm đầu tìm lung tung giống con ruồi không đầu, mà hỏi trong lòng,”Anh Tam, Lục Phỉ đang ở đâu?”

Hệ thống,”Ở trong lòng em.”

Hoàng Đan,”……”

Hệ thống,”Đây là lời tỏ tình á.”

Hoàng Đan nói,”Nghe ra được, rất dung tục.”

Hệ thống,”Tình yêu vốn là rất dung tục, rẽ trái, thẳng đi, qua cái đình là có thể nhìn thấy mục tiêu.”

Hoàng Đan nói lời cám ơn,”Anh Tam, quyền lợi của anh rất lớn, là cấp trên của Lục tiên sinh sao?”

Hệ thống, “Đúng rồi đó.”

Hoàng Đan không ngờ anh Tam sẽ trực tiếp như vậy, bước chân dừng một chút, lại tiếp tục đi,”Vận may tôi rất tốt.”

Hệ thống,”Lợi thế của cưng đó.”

Hoàng Đan xuyên qua cái đình, trông thấy bóng dáng người đàn ông, hắn ngồi ở trên ghế, một tay mang theo điếu thuốc, một tay khoác lên trên băng ghế, dáng vẻ biếng nhác.

Nổi gió.

Chóp mũi Hoàng Đan nghe mùi khói, cậu hít sâu, luồng khói vào ngũ tạng lục phủ của cậu.

Bầu trời đầy sao, màn đêm được in rất nhiều bông hoa nhỏ, lặng yên xoa vào một chút lãng mạn và yên tĩnh.

Hoàng Đan nói,”Ngồi ở chỗ này, muỗi rất nhiều.”

Lục Phỉ nuốt mây phun khói, không nhìn cậu một cái.

Hoàng Đan mở nắp đậy chống muỗi Lục Thần ra, ấn xịt vài cái bốn phía người đàn ông.

Lục Phỉ nghe mùi nước thuốc xịt, thuốc bên miệng run run,”Cậu làm gì đó?”

Hoàng Đan vừa xịt vừa nói,”Xung quanh nhiều rác rưởi, muỗi rất lớn, nếu anh bị cắn, sẽ rất đau, vài ngày cũng không tốt lên được.”

Lục Phỉ kẹp thuốc bên trong tay, mặt không chút thay đổi quát lớn,”Qúy Thời Ngọc.”

Hoàng Đan,”Ừ.”

Lục Phỉ không nói một lời, hắn gạt khói bụi xuống đất, buông mắt rít một hơi rồi lại một hơi.

Hoàng Đan đột nhiên nói,”Trực giác của tôi đều rất chuẩn, nó nói cho tôi biết, người lần trước vào nhà tôi sẽ không bỏ qua cho tôi.”

Mặt Lục Phỉ bị sương khói lượn lờ,”Tôi không quen cậu.”

Hoàng Đan tự mình nói,”Báo công an thì không lập án được, bởi vì không ai tin trực giác của tôi cả.”

Ý nghĩ cậu rõ ràng, đã có chủ trương,”Hơn nữa, vụ án ông Trương còn chưa phá, xin người khác giúp đỡ thà dựa vào mình còn hơn.”

Lục Phỉ ngoảnh mặt làm ngơ.

Hoàng Đan nói,”Người nọ không trộm đồ, có thể là chưa kịp, thiếu chút nữa tôi đã bị đánh chết rồi.”

Nghe cái chữ “Chết” kia, trong lòng Lục Phỉ không hiểu sao lại căng thẳng, nhanh đến khó nắm lại được.

Hoàng Đan nói,”Tôi nghi ngờ là do hàng xóm làm, cái chết ông Trương cũng vậy.”

Lục Phỉ nhướn mày, rốt cuộc hắn cũng mở miệng, ý vị không rõ,”Phải không?”

Hoàng Đan gật gật đầu, cậu nói chuyện dép lê, bao gồm một màn Tôn Tứ Khánh giống như bị quỷ cha nhập.

Trên đời này, nếu muốn nói có người nào không làm tổn thương cậu, đó chính là người trước mặt này, không sai được.

Lục Phỉ nghe xong, không cho suy nghĩ gì, hắn giương mắt, phát hiện trên mặt và trán thanh niên đều có mấy điểm đen, là muỗi, đối phương lại không có phản ứng gì cả.

Hoàng Đan nhận ra tầm mắt người đàn ông, đưa tay đuổi mấy con muỗi trên mặt đi.

Chắc sẽ hâm mộ ghen tị rồi.

Lục Phỉ xác thật là hâm mộ ghen tị, hắn bị muỗi cắn, gãi một cái, có thể đau đến hắn phải khóc.

Hoàng Đan cầm ra hai trái đào, cậu cắn một trong đó, có chút chua, đưa trái khác qua,”Trái này ngọt, cho anh ăn.”

Lục Phỉ không nhận, mặt hắn lộ ra quái dị, cũng cảm thấy buồn cười,”Cậu còn chưa ăn, sao biết nó ngọt?”

Hoàng Đan nói,”Dưới tình huống bình thường, một chua, một cái khác sẽ ngọt.”

Mặt Lục Phỉ run rẩy, vậy cũng được à?

Hoàng Đan nói,”Không cần sao?”

Lục Phỉ ghét bỏ, nhìn cũng không nhìn một cái.

Hoàng Đan nói,”Thôi được, để tôi ăn luôn vậy.”

Lục Phỉ bỗng nhiên lại khó chịu, lúc này hắn đã hút một hơi thuốc cuối cùng, lưỡi khô miệng khô,”Đưa đây.”

Hoàng Đan đưa đào cho hắn.

Lục Phỉ cắn một ngụm, biểu cảm trên mặt liền thay đổi, móa nó, chua muốn chết.

Hoàng Đan nói,”Ngọt mà.”

“……”

Lục Phỉ đau răng, hắn đem đào bỏ vào thùng rác cách đó không xa.

Hoàng Đan nhíu mi tâm,”Vương Chí cho đó, đào lớn như vậy, ăn không ngon cũng đừng ném, rất lãng phí.”

Lục Phỉ chồng chân dài,”Vương Chí? Chính là thằng nhóc thối làm đường đi vừa bẩn vừa loạn đó hả? Đeo mắt kính?”

Hoàng Đan nói,”Ừ.”

Lục Phỉ cười nhạo,”Hai ngươi rất xứng đôi.”

Tay bị vỗ một cái, sắc mặt hắn xanh mét,”Cậu làm gì đó?”

Hoàng Đan lạnh mặt,”Đánh anh.”

Có lẽ do lần đầu tiên trong cuộc đời bị người ta đối xử như vậy, tuy dùng lực không mạnh, Lục Phỉ vẫn sửng sốt nửa ngày, gân xanh hắn nổi lên.

“Mẹ nó, quả nhiên không nên về nước mà.”

Hoàng Đan cắn mấy miếng thịt đào vào miệng, tâm nói, anh không trở về Trung Quốc, em đi đâu tìm anh chứ?

Xịt rất nhiều thuốc chống muỗi, vẫn không có tác dụng.

Tay Lục Phỉ bị cắn.

Thừa dịp này chưa chuẩn bị, Hoàng Đan liếm liếm vết muỗi cắn trên mu bàn tay người đàn ông, đầu lưỡi đảo qua, cuốn đi một chút mồ hôi mằn mặn.

Cả người Lục Phỉ cứng ngắt, sau khi kịp phản ứng đã đẩy ngã thanh niên xuống đất, trên cao nhìn xuống, hơi thở hắn nặng nhọc, trong cơn giận dữ,”Cậu muốn chết hả?.”

Hoàng Đan đổi tư thế nằm trên cỏ, tay gối đầu nhìn sao trên trời,” Đẹp thật.”

Tay Lục Phỉ dùng lực ấn ấn huyệt thái dương, hắn áp chế lửa giận rời đi, giống như ở lâu một giây, cũng có thể sẽ đánh chết người.

Hoàng Đan mím môi cười,”Anh Tam, Lục Phỉ có phải dừng lại, rồi ngẩn người nhìn chằm chằm cái tay kia không?”

Hệ thống,”Không sai.”

Hoàng Đan nói,”Hiện tại anh ấy đang cầm khăn dùng sức lau tay, ghê tởm lại thô bạo, hận không thể cắt miếng da đó xuống.”

Hệ thống,”Cậu đối với anh ta rõ như lòng bàn tay.”

Hoàng Đan nói,”Lần đầu tiên xuyên việt thật tốt khi tôi đã gặp được anh ấy, vẫn luôn tốt như thế.”

Cậu mang theo nhiều ký ức đi về phía trước như vậy, cho dù là nặng nề hơn nữa, cũng không vứt bỏ được, nếu không hiểu người đàn ông thì còn tư cách gì để yêu đương nữa? Làm sao xứng đáng được yêu?

Hệ thống,”Anh ta chùi tay đến đau luôn rồi kìa.”

Hoàng Đan nói,”Khóc rồi sao?”

Hệ thống,”Không có, rất có thể đang nhịn.”

Hoàng Đan thở dài,”Có thể nhịn tốt hơn tôi, tôi nghĩ xong rồi, anh ấy khóc, tôi sẽ cố gắng dỗ anh ấy.”

Hệ thống,”Em trai à, cưng nhớ kỹ, chỉ cần các người ở đỉnh cao, việc gì cũng có thể giải quyết được hết.”

Hoàng Đan,”……”

Buổi sáng Lục Phỉ lái xe đi, việc này là Vương Chí nói cho Hoàng Đan biết.

Theo như Vương Chí nói, sắc mặt khi đi của Lục Phỉ không phải khó xem bình thường, trong mắt có tơ máu, trên cằm có râu không cạo, quần áo nhiều nếp nhăn, thoạt nhìn nôn nóng lại lạnh lùng, trong tay còn cầm vali, xem ra là không trở lại rồi.

Tâm Hoàng Đan nói, sẽ trở về.

Lục Phỉ vừa đi, số lần Hoàng Đan đến chỗ Vương Chí liền giảm bớt, cậu đến bệnh viện tháo băng khám lại, đầu không còn băng, tóc phía sau mọc ra một ít nhưng vẫn còn giống một cái hố, rất khó coi.

Hoàng Đan cũng không mua nón đội, quá nóng.

Bác trai Lưu đưa nón câu cá của mình cho Hoàng Đan,”Chất lượng rất tốt, con tôi mua đó, nói là có nhãn hiệu, cậu cầm đội đi.”

Hoàng Đan nói không cần,”Đội cái này, da đầu sẽ bị kín gió.”

Mặt bác trai Lưu vặn lại,”Tiểu Quý, cậu đây là coi thường ông bác này rồi.”

Hoàng Đan không nói gì thêm nữa, nhận nón đội vào.

Chiếc nón có màu đen, Hoàng Đan đội lên trên đầu, đi lại dưới năng lượng mặt trời, nóng đến cậu đổ mồ hôi như mưa.

Bác trai Lưu vui vẻ, nói đội mũ có thể anh tuấn lên,”Tiểu Quý à, bộ dạng cậu tốt, không thể kém hơn vị ở tầng năm kia được, tìm được công việc, bảo đảm sẽ có rất nhiều cô gái đi theo mông cậu.”

Hoàng Đan không thời gian tìm công việc, cậu phải mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Thời điểm không có xung đột ích lợi, các hàng xóm cư xử rất tốt với nhau, nhà ai có việc vui gì, ăn uống đều đưa đến.

Không cần? Vậy thì không được, nhất định có thể bị xả hơn nửa ngày.

Bác gái Lưu làm rất nhiều bánh bí ngòi, đều đưa cho hàng xóm láng giềng, cho Chu Xuân Liên một dĩa tràn đầy, còn kêu Hoàng Đan khi trở về lấy thêm một ít.

Hoàng Đan cầm đũa gắp một miếng ăn,”Bác gái, bánh bác làm ăn rất ngon ạ.”

Bác gái Lưu đầy mặt tươi cười,”Là chọn bí ngòi ngon, ngọt nữa.”

Hoàng Đan nói ngọt thật, cậu dùng giọng điệu tùy ý hỏi,”Hai ngày trước bé Bảo Bảo nhà chị Chu bị tiêu chảy, hiện tại đã tốt chưa ạ?”

Bác gái Lưu nói,”Đứa trẻ không có việc gì, có thể ăn có thể ngủ, dưỡng trắng trắng mập mạp, chỉ có người lớn……”

Bà cụ cầm khăn lau vệt nước trên bàn trà,”Đứa trẻ nhà ai mà không quý chứ, nhưng cũng không giống cô ấy như thế, trông đứa trẻ rất chặt, tôi ở một bên nhìn cũng cảm giác mệt, cô ấy mà còn tiếp tục như vậy, thế nào cũng sẽ xảy ra vấn đề.”

Bác trai Lưu gõ gõ tẩu thuốc ở trên bàn,”Bà rảnh rỗi xen vào chuyện người ta làm gì?”

Bác gái Lưu tức giận nói,”Tôi xen cái gì chứ? Chẳng phải tôi chỉ nói hai câu với Tiểu Quý thôi sao?”

Bá trai Lưu hừ lạnh,”Chẳng phải chỉ nói hai câu? Bà nói khắp nơi thì có!”

Bác gái Lưu chột dạ, không đủ sức tranh luận,”Mọi người đều đang nói, cũng không phải một mình tôi nói.”

Bác trai Lưu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*:”Mọi người là mọi người, bà là bà, một người lớn tuổi như bà, còn không quản lý được cái miệng mình, nếu không cho bà nhớ lâu một chút, ngày nào đó xảy ra chuyện, đừng có trách người khác, là bà tự chuốc lấy thôi!”

* Rèn sắt không thành thép: Được ví như yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ tốt hơn.

Bác gái Lưu không lên tiếng.

Hoàng Đan thấy hai cụ không cãi nhau nữa, cậu mới lên tiếng,”Bác ơi, con nghĩ bác gái cũng không phải cố ý đâu.”

Bác trai Lưu hừ nói,”Cố ý hay vô tình, có gì khác nhau chứ? Không nên nói thì cũng nói ra sao!”

Hoàng Đan nuốt bánh bí ngòi trong miệng xuống,”Bác trai nói có lý ạ.”

Bác gái Lưu ném khăn lau lên bàn, ngồi ở trên ghế không nói lời nào.

Bác trai Lưu hút hai hơi thuốc lào,”Tiểu Quý, có phải có câu châm ngôn nói họa là từ miệng mà ra không?”

Hoàng Đan nói,”Dạ.”

Bác gái Lưu cầm bình uống nước,”Lão Lưu, ông dạy bảo tôi trước mặt người vai dưới, mặt rất dài đúng không?”

Bác trai Lưu đập đập mặt bàn,” Đồng chí Lý Tuệ Phương, tôi rất thất vọng về bà.”

Bác gái Lưu ném tạp dề lên trên người bác trai Lưu,”Tôi càng thất vọng về ông, tôi sẽ đi tìm con tôi!”

Bác trai Lưu vẫy tay,”Đi đi, nhanh chóng đi, để tôi qua được ngày yên tịnh.”

Bác gái Lưu đóng cửa lại, ngồi trong phòng không ra.

Hoàng Đan cảm thấy hai cụ cãi nhau, giống như hai đứa trẻ vậy,”Bác trai, bác gái chắc chắn sẽ có chừng mực, sẽ không nói lung tung đâu.”

Bác trai Lưu than thở,”Bác gái cậu lắm mồm lắm, nói lý lẽ với bà ta cũng không thông đâu.”

Hoàng Đan nói,”Chỉ cần là người, sẽ có thời điểm bị lỡ miệng thôi.”

Bác trai Lưu không biết nghĩ tới cái gì, không lên tiếng.

Buổi chiều hôm đó, Hoàng Đan nhìn thấy hai cụ Lưu đi ra ngoài tản bộ, hai cụ đã làm hòa rồi.

Hoàng Đan đi từ trên lầu đến dưới lầu, đi lại trong ngoài cư xá, đến mức mọi người đều biết.

Tối thứ sáu, Hoàng Đan chạm mặt Tôn Tứ Khánh.

Tôn Tứ Khánh không uống rượu thoải mái, kéo Hoàng Đan đến nhà ông ta uống rượu tiếp.

Gần đây Hoàng Đan hơi thân thiết với Tôn Tứ Khánh, có cơ hội liền bắt lấy, không có cơ hội thì tìm cơ hội, công sức bỏ ra trên người ông ta cũng không uổng phí.

Nếu không Tôn Tứ Khánh sẽ không kêu Hoàng Đan đến nhà ông ta.

Tôn Tứ Khánh đá rơi giày da xuống, miệng đầy hơi rượu nói,”Tiểu Quý, tôi vừa có hai bình rượu ngon, lần này cậu gặp may mắn rồi.”

Hoàng Đan ngồi vào trên sô pha, tầm mắt bình tĩnh dời đi.

Tôn Tứ Khánh mang theo hai ly rượu đến đây, chia cho Hoàng Đan một ly, ông ta nâng cốc, nghiêng về phía sau một tý,”Nếm thử đi.”

Hoàng Đan nhấp một ngụm rượu, ngọt ngọt, sau chỉ còn lại có sâu cay, mi tâm cậu vặn lại, trái lại Tôn Tứ Khánh, mặt khi uống rượu đầy vẻ hưởng thụ và say mê.

Tôn Tứ Khánh lấy được tiền, bảo ngày mai dẫn Hoàng Đan đi ăn KFC.

Hoàng Đan bất ngờ khi ông ta còn nhớ rõ.

Tôn Tứ Khánh nói,”Cậu rất hợp ý chú, có chuyện gì có thể tìm chú, tuy rằng chú phá sản, nhưng tốt xấu cũng từng mở công ty, từng làm tổng giám đốc, kiến thức rộng rãi, cậu nói đúng không?”

Hoàng Đan gật gật đầu.

Tôn Tứ Khánh một ly tiếp một ly vào bụng, nói cũng càng ngày càng nói nhiều, không thể kiểm soát được.

Đêm đã khuya.

Hoàng Đan đang muốn trở về, ngoài cửa thình lình xuất hiện một tiếng động.

Tôn Tứ Khánh đối diện còn đang cười bỗng nhiên cứng lại, ông ta phun ra hơi thở vẩn đục,”Tiểu Quý, đây chính là chuyện lần trước tôi nói với cậu đó.”

Tiếng động đó rất quái, giống như có người không ngừng ném đôi dép lên, rơi xuống, ném lên, rơi xuống.

Hoàng Đan quay lưng cửa chính, lúc này phía sau lưng có chút dựng gai óc.

Tôn Tứ Khánh buông ly rượu xuống,”Đi, đi xem một chút.”

Hoàng Đan đứng dậy với ông ta, hướng đi ra cửa.

Tôn Tứ Khánh ý bảo Hoàng Đan đừng lên tiếng, ông ta mở cửa mạnh ra, một người ngã vào.

Là bác gái Lưu.

Bà cụ vốn đang ngồi tựa vào cửa, cửa vừa mở ra, liền ngã về phía sau.

Hoàng Đan cúi đầu nhìn bà cụ, bà cụ cũng đang nhìn cậu, đôi mắt đó lồi lên, phiếm da rộng rãi hiện lên màu xanh, da đầu của cậu tê liệt,”Chú Tôn, bác gái chết rồi.”

Tôn Tứ Khánh ngơ ngác, giống như không nghe rõ,”Hả?”

Hoàng Đan lặp lại một lần, trầm giọng nói,”Chú gọi bác trai qua đi.”

Tôn Tứ Khánh giật nảy mình,”Cậu nói người chết?”

Hoàng Đan nói,”Đúng, chết rồi.”

Trên mặt dữ tợn của Tôn Tứ Khánh đang run,”Đừng đùa, lớn tuổi, té xỉu mà thôi.”

Hoàng Đan nhìn ông ta một cái, rồi lại nhìn cụ già.

Tôn Tứ Khánh cũng nhìn qua, ông ta nửa ngồi đi đụng hơi thở cụ già, giây tiếp theo liền chửi ầm lên,”Mẹ nó, chết ở chỗ nào không chết, tại sao lại chết trước cửa nhà của tôi?!”

Hoàng Đan nói,”Đi đánh thức bác trai trước đã.”

Tôn Tứ Khánh dùng sức lau mặt, đứng dậy lấy hết sức gõ cửa hộ 302 cách vách, giọng nói ông ta gấp gáp,”Ông anh, anh mau mở cửa một chút.”

Bác trai Lưu đang ngủ bị đánh thức, tiếng nói già nua xen lẫn không kiên nhẫn,”Tiểu Tôn, chuyện gì đó?”

Tôn Tứ Khánh không lưu loát mở miệng,”Bà chị xảy ra chuyện.”

Bác trai Lưu nghe được Tôn Tứ Khánh nhắc tới bạn già của ông cụ ở bên ngoài nên mở cửa ra,”Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì? Buổi sáng bà ấy đến chỗ con tôi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Hoàng Đan đối diện với bà cụ ở dưới đất như trước, cậu vuốt mắt bà cụ lại nhưng khi cậu bỏ tay ra, bà cụ vẫn còn nhìn cậu,”Bác gái chết rồi.”

Đầu óc bác trai Lưu ong lên một tiếng, vẫn không tin,”Tiểu Quý, cậu nói cái gì? Ai chết chứ?”

Ông cụ nhìn về phía Tôn Tứ Khánh.

Tôn Tứ Khánh không đáp lại, chỉ tránh qua một bên.

Bác trai Lưu lúc này mới nhìn thấy bạn già ngã vào cửa Tôn Tứ Khánh, đôi mắt ông cụ lập tức trừng lớn, nghiêng ngả lảo đảo chạy qua, mò đến thân mình lạnh băng của bà cụ.

Hoàng Đan nói,”Bác trai, bác……”

Giọng nói cậu ngưng bặt, phát hiện cụ già khác thường, so với đau buồn thì sợ hãi càng nhiều hơn.

Mắt bác trai Lưu giống như thấy lệ quỷ, trên chân bạn già là dép lê ông Trương mang khi chết, đã bị ông cụ ném vào bên trong thùng rác, tại sao lại……

Bác trai Lưu bị dọa ngã ngồi xuống đất, hôn mê tại chỗ.

Tags: truyện Tôi Có Một Bí Mật online, Chương 107: Muốn chết à!!!. Truyện Tôi Có Một Bí Mật đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 107