Tôn Tứ Khánh hoàn hồn, ông ta cầm vạt áo thun bao lỗ lau mồ hôi lạnh đang đầy trên mặt, thở phì phò mắng vài tiếng, nhìn bác trai Lưu lộ với biểu cảm dở khóc dở cười, “Anh trai à, anh đừng có điên lên, muốn nói cái gì thì nói? Người hù người, sẽ hù chết người đó.”
Bác trai Lưu trừng mắt nhìn Tôn Tứ Khánh, hừ một tiếng khóa cửa lại.
Tôn Tứ Khánh không hiểu ra sao,“Tiểu Quý cậu nhìn thấy không? Tự ông ta ăn nói điên khùng, trái lại còn trừng tôi, không phải cố ý giả điên làm tôi sợ chứ?”
Ông ta hùng hùng hổ hổ xanh mặt, “Nếu như bị tôi phát hiện ông ta đang giả điên, việc này chưa xong đâu!”
Hoàng Đan nói,“Nhìn không giống.”
Tôn Tứ Khánh buông vạt áo bị mồ hôi thấm ướt xuống, ý vị không rõ hừ lạnh,“Xem có thể nhìn ra được cái gì? Đầu năm nay có thể nhìn ra được, đều là người khác muốn cho cậu xem, không muốn để cậu xem, coi như cậu có dán mắt vào lỗ thủng, cũng chỉ uổng công thôi.”
Hoàng Đan đồng ý, con người là phức tạp nhất, cũng nguy hiểm nhất, cậu hỏi,“Muốn con cùng vào với chú không?”
Tôn Tứ Khánh nói không cần, rất ghét bỏ nói,“Đùi của cậu còn chưa bằng cánh tay thô của tôi, thật có chuyện, cũng không giúp được gì, tôi còn phải chú ý cậu nữa.”
Miệng Hoàng Đan co rút,“Vậy được rồi, con đi lên.”
“Cậu đợi đã!”
Tôn Tứ Khánh gọi người lại, lấy ra mấy hộp quà tặng từ trong tay đưa cho cậu,“Cầm lấy nấu canh uống đi.”
Hoàng Đan tiếp nhận,“Cám ơn ạ.”
Tôn Tứ Khánh khoát tay với cậu, người vừa bước vào nhà, cửa cũng đóng lại theo sau người.
Hoàng Đan không lập tức đi lên, cậu đứng dựa vào tường một hồi lâu, xác định bên trong cửa không có tiếng động gì khác thường, Tôn Tứ Khánh an toàn, lúc này mới rời đi.
Bên trong chiếc hộp Tôn Tứ Khánh cho có nấm tuyết, long nhãn, hạt sen, táo đỏ, đều đã phối xong, thuận tiện lại đơn giản, thích hợp với loại nhà bếp ngu ngốc như Hoàng Đan.
Hoàng Đan để hộp lên bàn rồi lấy đồ ra, chuẩn bị sáng mai nấu canh nấm tuyết, vừa đúng lúc Lục Phỉ vừa về đến, có thể còn kịp, cậu đi qua đi lại trong nhà bếp, nồi bay vùn vụt, táy máy bát đĩa, lau chùi bệ bếp,“Anh Tam, anh biết nấu cơm không?”
Hệ thống,“Nấu nướng ngon tuyệt.”
Hoàng Đan ngẩn người, trên người anh Tam có nhiều điểm đối lập, không tồn tại đồng thời, nhưng lại vẹn toàn không hư tổn gì, tồn tại rất rõ ràng.
Anh Tam cho Hoàng Đan ấn tượng đầu tiên là cảm giác khoảng cách, thực chất ngăn cản cậu ở ngoài, y giống như đang trên một ngọn núi tuyết cao, không cần nhìn mặt người ta, y sống ở thế giới của riêng mình, lạnh lùng, thoải mái mà lại cô độc.
Sau khi tiếp xúc, Hoàng Đan phát hiện anh Tam là cấp trên quyền cao chức trọng có sức phán đoán, lạnh lùng, xa cách, cũng có một mặt thành thật, còn có chút đơn thuần, dễ thương, có đôi khi giống đàn anh, cho cậu một ít đề nghị hữu dụng, khi cậu muốn nhàn hạ thì hối thúc một chút, có đôi khi lại dường như là anh thiếu niên, thích uống Coca, si mê [ Côn nhị khúc ] và phim hành động.
Là nhân vật kỳ lạ.
Người ở vị trí kia, dưới tay dẫn dắt rất nhiều người làm việc cho hệ thống, chắc là rất nhiều việc bề bộn, tại sao lại đến tiếp đãi cậu? Cậu không hiểu rõ.
Hoàng Đan nghe câu nói kia, cậu tin, anh Tam không nhất thiết sẽ lừa cậu,“Giỏi thật.”
Hệ thống,“Thiên phú và cố gắng, hai loại này không thể thiếu đâu.”
Hoàng Đan nói,“Tôi hiểu được.”
Hệ thống,“Em trai, nếu cưng muốn học, anh Tam có thể dạy cưng bằng hai tay.”
Hoàng Đan nói,“Được, làm phiền anh Tam.”
Hệ thống,“Cà tím tỏi, tương đậu nành, thì là, khoai tây, mật ong, đậu hủ đôi chưng tiêu, canh nấm kim châm cà chua, mì trộn mỡ hành, cưng đi lựa vậy đi, anh Tam dạy cưng từng bước.”
Hoàng Đan nói,“Được rồi, tất cả đều là đồ chay, không phải đồ tôi thích ăn, tôi không học được.”
Hệ thống im lặng một lát,“Em trai ơi, kiêng ăn không lớn nổi đâu.”
Hoàng Đan nói,“Tôi đã qua dậy thì rồi.”
Hệ thống,“Nhìn ra được.”
Hoàng Đan cảm thấy là lạ, cậu nói chuyện với anh Tam thật giống như không phải đang nói cùng một câu chuyện.
Ban đêm Hoàng Đan bị tiếng khóc đứa trẻ đánh thức, nhà cậu cách nhà Triệu Hiểu rồi mới đến nhà Chu Xuân Liên, nếu nói ảnh hưởng lớn nhất, chắc chắn là Triệu Hiểu cách vách, còn có Tôn Tứ Khánh dưới lầu.
Nhưng mà, bình thường Triệu Hiểu không trang điểm, trên mặt có cái gì, đều có thể nhìn ra được rõ ràng, tinh thần cô ta rất tốt, không có dấu vết không ngủ được, có lẽ là ngủ tương đối sâu.
Tôn Tứ Khánh ngược lại không ít lần thầm oán, lại cũng chưa từng đến cãi nhau ngay mặt vợ chồng Chu Xuân Liên.
Hoàng Đan không ngủ được, thức dậy rót nước uống, tiếng khóc đã ngừng lại, cậu có thể tưởng tượng được, Chu Xuân Liên ôm lấy đứa trẻ lay động nhẹ nhàng, lo âu lại căng thẳng.
Mơ hồ có tiếng khóc ầm ỉ, là Chu Xuân Liên.
Hoàng Đan mở cửa ra, âm thanh đối diện rõ ràng lên.
Trong lối đi có một chút ánh sáng mỏng manh, là từ phía sau phòng khách Hoàng Đan lan ra ngoài, cậu dựa lưng vào khung cửa, mặt nhìn cửa, có thể đúng lúc chú ý tình huống trong nhà, không đến mức sẽ bị người ta đánh một cái nữa từ phía sau.
Tiếng ầm ĩ đối diện đứt quãng, giọng nói hỗn loạn của Chu Xuân Liên gần như phá vỡ, Lý Thuận cãi nhau với chị ta, xung quanh đứa trẻ.
Hoàng Đan nghe một lát, hình như là Lý Thuận kêu Chu Xuân Liên đi ngủ một giấc, Chu Xuân Liên không chịu, chị ta muốn nhìn đứa bé, nói đứa bé đang sợ nên khóc dữ dội như vậy.
Tiệc một trăm ngày của bé Bảo Bảo Lý Ất Lâm mới qua ngày hôm qua, không có một người bạn thân nào tới cửa chúc mừng, Chu Xuân Liên và Lý Thuận cũng không mang đứa trẻ đi ra ngoài ăn cơm, bọn họ cũng như bình thường, một sáng sớm đi đến công ty làm, một ở nhà dỗ con, buổi chiều đi ra ngoài một vòng.
Hoàng Đan nghĩ, nếu bác gái Lưu còn sống, bà cụ sẽ nấu đồ ngon cho Chu Xuân Liên, còn sẽ mua quần áo giày nhỏ cho đứa trẻ.
Lúc trước Hoàng Đan từng thấy bác gái Lưu đi dạo tiệm đồ trẻ sơ sinh, cũng từng nói đến việc này, bà cụ nói do mắt không được, nếu không có thể đan cho bé con nhà Chu Xuân Liên một bộ quần áo len.
Lưu đại nương ngày thường đối với một nhà Chu Xuân Liên rất tốt, bà cụ chết, có lẽ không liên quan đến hai vợ chồng này.
Từ đầu đến cuối Hoàng Đan tin tưởng một điểm, sau lưng thiện ác, đều sẽ có một lý do.
Đối diện im lặng, trong lối đi một mảnh lặng như tờ, hơi thở có một không hai của đêm khuya dần dần rõ ràng, pha lẫn từng tia quỷ dị, lặng yên không một tiếng động bao phủ tầng lầu cũ kỹ này.
Hoàng Đan nhẹ nhàng đóng cửa lại, cài then cài cửa, về phòng tiếp tục ngủ.
Sau khi đến nơi này, mỗi ngày Hoàng Đan ngủ đều bật đèn, cậu mở không riêng gì phòng ngủ, ngay cả đèn bên ngoài cũng mở, thời điểm khác không cảm thấy gì, tiền điện tháng sau chắc là sẽ đau lòng lắm đây.
Dưới gối có một con dao gọt hoa quả, Hoàng Đan mua về để bên trong, chưa từng lấy ra dùng lần nào, cậu không có tiền, nếu không đã nghĩ cách đến chợ đen mua súng rồi.
Dù sao súng cũng tốt hơn dao, hù dọa người cũng được.
Hệ thống dường như có thể biết suy nghĩ của cậu,“Muốn súng à? Tìm anh Tam là đúng rồi.”
Hoàng Đan ngạc nhiên,“Anh Tam có thể cho tôi sao?”
Hệ thống,“Đương nhiên, đạo cụ trò chơi mà thôi, có thể giúp cậu hù người ta thành công.”
Hoàng Đan trơ mắt nhìn trong tay trống rỗng có thêm một cây súng, năm ngón tay cậu nắm lại, xúc cảm lạnh băng khiến mí mắt cậu nhảy một cái,“Là súng thật.”
Hệ thống,“Đúng, một viên đạn, bách phát bách trúng, nhắm mắt cũng có thể bắn trúng.”
Hoàng Đan,“……”
Rất tốt, thời điểm mấu chốt dùng tới, nhất định có thể xoay chuyển được cục diện.
Hoàng Đan nói cám ơn, cậu lấy dao gọt hoa quả ra, nghiêm túc để súng dưới gối, đầu áp lên, lão đại công ty hệ thống có khác, súng cũng có thể cho cậu, còn miễn phí nữa chứ.
Trời vừa sáng, Hoàng Đan mang quầng thâm mắt rời giường, cậu luộc trứng gà cho mình, nấu một ly bột mè, Vương Chí cho, bên trong gói lớn có mười mấy gói nhỏ, một lần một túi có thể uống được đến nửa tháng.
Xuyên việt đến đến thế giới này, thời gian Hoàng Đan tiếp xúc với Tôn Tứ Khánh là nhiều nhất, cậu đưa đối phương làm người tình nghi lớn nhất, cho nên phải phí tâm tư tìm cơ hội tiếp cận, tiếp theo là Vương Chí.
Hiện tại Vương Chí thay thế vị trí của Tôn Tứ Khánh.
Hoàng Đan và Vương Chí vẫn tới lui như cũ, không có gì khác lúc trước cả.
Trừ trùng hợp đêm đó, Vương Chí không xuất hiện thêm hành vi khác thường nào khác, cậu ta giống như một người bình thường, bận rộn, phiền muộn, hơn nữa vẫn là chủ tiệm Taobao tràn ngập ảo tưởng.
Ăn xong điểm tâm, Hoàng Đan dựa theo trên mạng nói, đếm mười hạt sen để vào trong bát, sau đó đổ nước, cậu lấy miếng ngân nhĩ, bỏ đi cuống màu vàng, làm xong thì bỏ một bên.
Hạt sen phải ngâm một giờ, trong lúc này, Hoàng Đan tắm rửa thay quần áo tối qua, quét tước trong nhà một lần, tưới nước cho hoa cỏ ở ban công, cậu còn lấy thảm ra để trên giá phơi đồ, dùng kẹp lớn gắp lại mấy chỗ.
Điều hòa của Triệu Hiểu cách vách đang phơi nắng, trên giá phơi đồ của cô ta còn chống lên một cái lều nhỏ, có thể chắn nước từ trên lầu nhỏ xuống.
Nước còn đỡ, có một số người ý thức vô cùng kém, ghé vào ban công phun đàm xuống dưới, ném rác rưởi, cố ý hay vô tình đều có cả.
Hoàng Đan đã từng gặp được, không phải vận may cậu tốt, túi rác không rơi bên chân cậu thì đã có thể rơi trúng đầu cậu rồi, cậu nhìn lên trên xem, không thấy được một người nào, rác rưởi giống như là từ trên trời giáng xuống vậy.
Việc này thường có, hoàn toàn không bắt được người, thông báo nên dán cũng dán trong hành lang, tiêu đề là làm người văn minh, nội dung hợp lý, cảm xúc là cảm xúc, giải thích ném đồ như vậy rất nguy hiểm nhưng cũng vô dụng.
Triệu Hiểu phát hiện Hoàng Đan, không nóng không lạnh gật gật đầu, xem như chào hỏi.
Hoàng Đan nói,“Chào buổi sáng.”
Triệu Hiểu đang giũ giũ cái chăn bộ đội màu xanh, khi cô ta làm cái này, nửa người trên đặt ở ngoài lan can loang lổ rỉ sét trong căn hộ, nếu hàng rào bảo vệ đột nhiên bị gảy thì có thể ngã xuống dưới bất cứ lúc nào.
Trong tay Hoàng Đan kẹp một góc thảm cuối cùng, cậu thiện ý nhắc nhở một tiếng,“Đừng vươn người ra như thế, rất không an toàn.”
Triệu Hiểu liếc nhìn Hoàng Đan, không nói một lời rời khỏi ban công, cô ta rất nhanh lại xuất hiện, trong tay có thêm mấy bộ bao gối, lần này cô ta không vươn người ra.
Hoàng Đan không đi, nhìn Triệu Hiểu bận việc, cô ta là người sống rất tinh tế, trước khi phơi cái gì, dùng khăn lau cái giá mấy lần, sau đó là khăn ướt, khăn giấy, cuối cùng mới đặt đồ lên.
Không riêng như thế, trời nóng như vậy, trên người Triệu Hiểu còn mặc một cái áo khoác dài, che khuất tay chân, bao chặt kín, có chút giống giết heo, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Triệu Hiểu bỗng nhiên mở miệng,“Nhìn đủ chưa?”
Mày Hoàng Đan giật giật.
Triệu Hiểu xoay qua cổ, mặt nhìn thanh niên cao gầy trên ban công cách vách,“Tại sao anh nhìn tôi?”
Hoàng Đan nói thật,“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là nghe nói cô có chứng sạch sẽ, nên hơi tò mò về cô một chút.”
Vẻ ngoài Triệu Hiểu vốn không hiền hòa gì, khuôn mặt lúc này lạnh nhạt, thoạt nhìn rất hung dữ,“Tò mò thì đi lên mạng xem đi, xem sách, phim điện ảnh, phim phóng sự, còn rất nhiều có thể giải thích, nhìn chằm chằm người khác như vậy, không cảm thấy rất không lễ phép sao?”
Hoàng Đan bình tĩnh, đây là lần đầu tiên cậu nghe cô gái trẻ tuổi này nói nhiều như vậy.
Triệu Hiểu kéo màn bằng lụa mỏng cửa sổ mấy lần, lạnh lùng cảnh cáo nói,“Qúy Thời Ngọc, sau này không được nhìn tôi nữa.”
Hoàng Đan nói,“Lần trước cô ở chỗ Vương Chí nói, kêu tôi đem sơ yếu lý lịch cho cô, cô còn nhớ việc này không?”
Triệu Hiểu xoay người đi vào phòng khách, giọng điệu càng lạnh hơn, còn pha lẫn khinh thường rõ ràng,“Anh đã nối quan hệ với Lục Phỉ, chuyện công việc tìm anh ta đi.”
Hoàng Đan cũng không giải thích gì, cậu hi vọng Triệu Hiểu nghĩ như vậy, tốt nhất các hàng xóm cũng nghĩ như thế, cảm thấy sau lưng cậu là tiểu nhân, quỷ nịnh bợ, nịnh nọt Lục Phỉ, a dua nịnh hót, làm được cháu trai, chỉ cần đừng nghĩ đến cái gì khác thôi.
Thêm một chuyện, không bằng bớt một chuyện.
Không đến mười một giờ, Lục Phỉ xuất hiện ở cửa nhà Hoàng Đan, trong tay xách vali, gió bụi mệt mỏi.
Hoàng Đan đang ngồi trước bàn trà uống canh ngân nhĩ, cậu để cửa mở, không nghe thấy tiếng đập cửa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân.
Lục Phỉ để vali vào trong góc tối, người đứng ở phòng khách, không đổi giày da trên chân, mặt không có biểu cảm gì, dùng một đôi mắt phủ đầy hồng máu nhìn thanh niên trên sô pha, đôi mắt đó rất đáng sợ, bên trong còn phun lửa, muốn đè người xuống dưới đất đánh chết luôn.
Hoàng Đan nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của người đàn ông, một bộ dạng thức thâu đêm, cậu đứng lên,“Anh lại đây ngồi đi, em đi đong gạo nấu cơm.”
Lục Phỉ mở miệng, giọng khàn khàn,“Tôi không ăn.”
Hoàng Đan nói,“Em ăn.”
Gân xanh thái dương Lục Phỉ đột nhiên nhảy một cái, hắn đang đè suy nghĩ muốn đánh chết người vừa mới xuất hiện lần nữa, còn mãnh liệt hơn một khắc trước.
Hoàng Đan dùng thau hứng nước vo gạo, có thể dùng rửa bát được, tiết kiệm được xà phòng, cũng không hại cho da tay, cậu đổ gạo vào trong nồi cơm điện, sau đó vo thật kỹ mới bỏ vào trong nồi nấu,“Lục Phỉ, anh có muốn tắm một cái không?”
Phòng khách không đáp lại.
Hoàng Đan đậy nắp nồi cơm điện, cắm điện, ấn nút bật nấu cơm, cậu đi dạo trong nhà bếp, tự hỏi có sơ sót đoạn nào không.
Nấu cơm khó hơn đồ họa rất nhiều, thật sự rất khó.
Khi Hoàng Đan đi ra, nhìn thấy người đàn ông đang ngồi vị trí của cậu, đối diện cái quạt điện màu trắng, mồ hôi làm ướt ngọn tóc.
Quạt điện mua được từ chỗ Vương Chí, sức gió rất bình thường, lúc cực nóng, đều thành gió nóng, mở quạt đối diện người, chỉ có thể phát ra tác dụng tâm lý.
Lục Phỉ cởi nút áo sơmi, yết hầu ướt mồ hôi lăn lộn trên dưới,“Tại sao không lắp điều hòa?”
Hoàng Đan nói,“Không có tiền.”
Tay Lục Phỉ cắm vào bên trong sợi tóc ẩm ướt, vuốt vuốt về phía sau,“Một cái điều hòa có thể mắc bao nhiêu chứ?”
Hoàng Đan nói,“Phải mấy ngàn, trong thẻ em chỉ có mấy trăm.”
Hình như khi vừa bắt đầu, thanh niên đã rất thẳng thắn trước mặt mình, cái loại thẳng thắn này có thể đến mức thổ lộ tình cảm, Lục Phỉ vẫn không có cách nào thích nghi được, hắn im lặng mấy giây,“Đã tốt nghiệp một khoảng thời gian, cậu không tính toán gì sao?”
Hoàng Đan nói,“Kinh tế không khởi sắc.”
Lục Phỉ chồng chân lên,“Cậu đã gửi sơ yếu lý lịch rồi sao?”
Hoàng Đan lắc đầu nói,“Chưa gửi.”
Mặt Lục Phỉ run rẩy, không có lý tưởng còn có thể cây ngay không sợ chết đứng như thế, hắn cúi đầu cởi nút áo, xắn tay áo tới khuỷu tay, vuốt phẳng nếp uốn,“Sao? Chẳng lẽ cậu còn muốn chờ nhân sự công ty chủ động tìm cậu?”
Hoàng Đan nói,“Em không nghĩ như vậy.”
Câu chữ Lục Phỉ sắc bén,“ Lăn lộn bốn năm đại học, lăn lộn cho ra bằng tốt nghiệp và giấy chứng chỉ, có phải cảm thấy cuộc đời viên mãn rồi không?”
Hoàng Đan nhíu mi,“Anh đừng nói như vậy, em không thích nghe.”
Lục Phỉ buông chân xuống, nghiêng đầu cười,“Vậy cậu muốn nghe cái gì? Muốn nghe tôi nói cậu còn rất trẻ tuổi, cuộc sống vừa mới bắt đầu, từ từ rồi đến, chơi hai ba năm rồi nói, đừng gấp gáp à?”
Hoàng Đan đứng lên, cậu không tức giận, chỉ hỏi,“Có phải anh rất mệt không?”
Lục Phỉ cũng đứng lên,“Qúy Thời Ngọc, từ tối hôm qua nhận điện thoại của cậu cho đến hiện tại, tôi không chợp mắt một cái, cũng chưa uống được một giọt nước nào.”
Lời này nghe vào tai, cứ như có mấy phần uất ức, người trong cuộc hồn nhiên không biết, duy nhất chỉ có người nghe nghe ra được mà thôi.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí không thể giải thích được, quan hệ cũng không thể giải thích được.
Mẹ nó, tất cả đều không thể giải thích được.
Huyệt thái dương Lục Phỉ nhảy loạn một trận, hắn dùng sức ấn mấy cái, hô hấp thô nặng, cổ họng khô khốc, đầu cũng đau, một đêm không ngủ, rất mệt nhọc, không nghỉ ngơi ngay, đã vội vàng bận rộn leo lên máy bay trở về, thấy người, lòng ổn định, lại càng khiến hắn khó có thể bình tĩnh.
Cái này đại diện cho cái gì, Lục Phỉ biết, hiện tại hắn cũng không biết bản thân đang làm cái gì, nói cái gì, rất lộn xộn, một chút cũng không giống hắn, thật là vô lý đến cực điểm.
Lục Phỉ bề bộn nhiều việc, hắn tựa như một cái máy, công việc không ngừng, hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ, ở nước ngoài tích lũy một đống công việc, trở về chí ít phải chịu đựng thức hai ba đêm mới có thể xong, dự án mua trong nước hắn không cần bận tâm, nhưng bản thân hắn lại ở trong nước không trở về, còn chạy tới nơi này.
Có bệnh, hơn nữa còn bệnh không nhẹ, nhất định phải kêu thư ký hẹn bác sĩ khoa não mới được.
Một trận lặng im qua đi, Hoàng Đan ngồi trở lại, đem bát canh ngân nhĩ đã lạnh kia đưa cho người đàn ông,“Cơm vừa nấu, phải qua một lát mới nấu xong, anh uống cái này trước đi, em mới nấu, cho thêm đường phèn, rất dễ uống.”
Lục Phỉ cũng ngồi trở lại đi, hắn buông mí mắt xuống, quét mắt nhìn bát canh ngân nhĩ, màu sắc thoạt nhìn không tệ, chờ khi hắn kịp phản ứng, đã lấy một thìa đưa vào miệng, hương vị cũng không tệ.
Hoàng Đan hỏi hắn,“Thế nào?”
Lục Phỉ sờ miệng chén một chút, mí mắt bỗng nhiên nhất lên,“Cậu từng uống rồi hả?”
Hoàng Đan nói,“Uống một miếng.”
Lục Phỉ bỏ muỗng vào trong bát,“Cái đó đã uống rồi, cậu đem cái mình uống rồi đưa cho người khác uống, không biết xấu hổ hả?”
Hoàng Đan nói,“Không uống thì thôi.”
Cậu định cầm chén từ trong tay người đàn ông,“Để em uống đi, em còn chưa uống xong đâu.”
Một tay Lục Phỉ bưng bát, không nhúc nhích.
Hoàng Đan cũng không dùng sức kéo, cậu nhàn nhạt nói,“Đây là em dậy sớm nấu, kiểm soát số lượng, nấu rất ít, anh không uống cũng được, một mình em uống cũng đủ rồi.”
Lục Phỉ uống mấy cái đã xong, hắn cầm chén để lên trên bàn trà, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Khóe miệng Hoàng Đan co rút một cái, cậu nhìn thấy người đàn ông kéo vali, một chân đã bước qua cửa,“Anh không ngủ với em hả?”
Bóng dáng Lục Phỉ cứng đờ, hắn quay đầu lại, trên mặt không thấy dao động cảm xúc nào, trong mắt cũng không không nổi gợn sóng, bình tĩnh thong dong, chỉ là ngón tay đang nắm vali hơi nắm chặt một chút,“Ngủ với cậu? Ngủ thế nào?”
Hoàng Đan nói,“ Giường phòng ngủ rất lớn, là gỗ lim, cũng rất rắn chắc, hai người ngủ không có vấn đề gì.”
Đầu ngón tay Lục Phỉ gõ vài cái trên vali,“Nói điểm chính đi.”
Hoàng Đan nói,“Em muốn ngủ với anh.”
Lục Phỉ liếc liếc nhìn cậu, “Sắp đến giữa trưa, cậu còn chưa tỉnh ngủ à.”
Hoàng Đan nhìn người đàn ông,“Anh trở về, không phải vì muốn ngủ cùng em sao?”
Lục Phỉ nghe chữ ngủ này, trong đầu không khống chế được suy nghĩ này kia, tất cả đều là hình ảnh không phù hợp với trẻ em dưới 18 tuổi, trái lại thanh niên, dáng vẻ nói chuyện rất nghiêm túc, một chút ái muội cũng không có, là tự bản thân hắn có tư tưởng xấu xa.
Fuck, sâu trong lòng Lục Phỉ cảm thấy bản thân mình cứ như một con sói đói không kiêng ăn vậy, không đúng, hắn kiêng ăn chứ, chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn trúng……
Ánh mắt dừng ở trên mặt thanh niên, đầu Lục Phỉ lại đau, hắn mím chặt môi mỏng, mày gắt gao nhăn cùng một chỗ.
Hoàng Đan nói,“Sắc mặt của anh rất kém, ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi.”
Tâm Lục Phỉ nói, sắc mặt kém là do ai hại hả? Nghe ra được quan tâm trong giọng nói thanh niên, hắn híp nhắm mắt, xoay người kéo vali lên trên lầu, cũng không quay đầu ném một câu,“Không có việc gì thì ở trong nhà đi, đừng đi ra ngoài chạy loạn.”
Di động Hoàng Đan vang, là tin nhắn, Lục Phỉ gửi, kêu cậu đóng cửa, cậu cong cong khóe miệng,“Dài dòng.”
Đóng cửa, Hoàng Đan đến nhà bếp bận việc, cậu đeo tạp dề, lấy miếng thịt nạt từ trong tủ lạnh ra, đặt ở vòi nước rửa mấy cái rồi để lên trên thớt gỗ, dùng dao phay cắt thành từng miếng từng miếng, bỏ tương dầu vào ướp.
Kế tiếp nên làm cái gì?
Hoàng Đan đứng mờ mịt một lát, nghĩ đến bản thân phải lấy mộc nhĩ, trứng gà, dưa chuột, hành gừng tỏi.
Lục Phỉ tắm rửa xong, lý trí nói cho hắn, nhất định phải ngủ một giấc, bổ sung giấc ngủ và thể lực một chút, nhưng thân thể rất không phối hợp, lăn qua lộn lại trên giường, toát ra một thân mồ hôi.
Hoàng Đan vừa làm xong nấm mèo xào thịt, chuẩn bị rửa chào, liền nghe thấy tiếng đập cửa, cậu ló đầu kêu,“Ai vậy?”
Bên ngoài không tiếng động, di động trong túi Hoàng Đan vang, Lục Phỉ gửi một tin nhắn đến, bên trong có hai chữ: Mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Lục Phỉ cất bước vào, hắn trở tay đóng cửa, nghe thấy được một mùi khói dầu,“Em xào rau sao lại không bật máy hút khói dầu?”
Hoàng Đan nói không có lắp, cậu vội vàng chạy vào bếp, hiện tại thật vất vả mới có chút cảm xúc, qua một lát cũng không nấu được nữa,“Em còn có hai món ăn và canh chưa nấu, điều khiển từ xa TV trên sô pha, tạp chí sách đều có, anh tùy ý đi.”
Tay bị kéo lấy, thân thể Hoàng Đan sức mạnh kia bị kiềm hãm, bên tai là chất vấn của người đàn ông,“Tại sao bị?”
Hoàng Đan nhìn theo tầm mắt người đàn ông, lúc này mới phát hiện trên ngón trỏ và trên ngón giữa tay trái có mấy lỗ, trong đó có hai chỗ bị gọt mất miếng thịt, cậu không có cảm giác nào.
“Thái rau cắt trúng.”
Thái dương Lục Phỉ từ từ co rút, trong lòng có nổi lên một ngọn lửa,“Qúy Thời Ngọc, em không biết nấu cơm mà còn bày đặt khoe khoang cái gì, gọi mấy món thức ăn đến đây bộ khó lắm hả?”
Mi tâm Hoàng Đan nhíu nhíu,“Lục Phỉ.”
Lục Phỉ chửi nhỏ một tiếng, hắn biết nguyên nhân của ngọn lửa đó là cái gì, là đau lòng, cái này làm cho hắn càng thêm phẫn nộ, cảm giác bản thân ngu ngốc, đã ba mươi rồi mà còn ngu ngốc như thế.
“Ngày thứ nhất tôi gặp em, trên đầu em đang băng bó, vết thương trên đầu còn chưa đến hai ngày, em liền cho tôi nhìn thấy một cái mặt bầm dập, khuỷu tay trầy da nghiêm trọng, trán còn bị rách, xấu xí đến không có cách nào để nhìn, hiện tại em lại cắt trúng tay, em giỏi thật đó, Qúy Thời Ngọc, em còn chiêu gì thì bây giờ báo trước cho tôi biết luôn đi?”
Hoàng Đan không lên tiếng.
Lục Phỉ căng mặt, lớn tiếng quát,“Nói chuyện, em câm hả?”
Hoàng Đan vẫn không lên tiếng, cậu tự biết đuối lý, lại là người thăm dò tìm kiếm người đàn ông đến cùng, cho nên biết không nên tranh luận với đối phương vào lúc này.
Lục Phỉ hít sâu,“Có băng cá nhân không?”
Hoàng Đan nói có,“Trong ngăn kéo thứ hai tủ TV.”
Lục Phỉ đi mở ngăn kéo, đem băng cá nhân, bông y tế, thuốc sát trùng để trên bàn,“Em lại đây cho tôi!”
Hoàng Đan ngoan ngoãn làm theo.
Người đàn ông cẩn thận dè chừng sát trùng cho cậu, cậu muốn nói bản thân mình không đau, nhưng thời cơ không đúng, vẫn nên tìm cơ hội thích hợp, nói rõ ràng chuyện này.
Hệ thống,“Em trai ơi, không thể lộ ra đâu.”
Hoàng Đan sửng sốt, cậu không rõ,“Vì sao?”
Hệ thống,“Lệnh cấm ở thế giới nhiệm vụ.”
Hoàng Đan không nói gì.
Động tác trên tay Lục Phỉ mềm nhẹ, ngoài miệng không buông tha người, “Không phải lực sĩ Kim Cang, cũng đừng tưởng mình là đồ sứ sống chứ.”
Hoàng Đan nói,“Không phải anh định cư ở nước ngoài sao? Tại sao mấy câu độc miệng đều khác nhau không vậy?”
Lục Phỉ không nâng mặt lên, xé băng dán cá nhân băng vết thương trên ngón trỏ thanh niên,“Tôi học xong lớp mười mới ra nước ngoài.”
Hoàng Đan hỏi,“Tại sao muốn xuất ngoại?”
Lục Phỉ dùng ngón tay đè băng dán cá nhân một chút, bảo đảm râu ria đều dán lên,“Làm gì có tại sao, muốn xuất ngoại thì đi thôi.”
Hoàng Đan không hỏi tiếp.
Còn hai món một canh là Lục Phỉ nấu.
Lục Phỉ bưng đồ ăn lên bàn, vẫn không rõ tại sao mình vào bếp nấu cơm,“Buổi chiều tôi phải đi ra ngoài một chuyến, bảy tám giờ buổi tối trở về.”
Hoàng Đan nói,“Được.”
Hai tay Lục Phỉ chống bàn, phủ xuống hỏi,“Qúy Thời Ngọc, em không có cái gì muốn hỏi à?”
Lấy tư duy người bình thường, chẳng lẽ không phải sẽ hỏi vấn đề linh tinh “Tại sao anh vì em về đây”“Anh đang lo lắng cho em sao”“Để ý em ngủ với người khác, có phải đang ghen không”“ Quan hệ hiện tại của chúng ta được tính là cái gì” Hoặc là “Anh có thích em không”“Anh cảm giác con người em thế nào” thế này sao?
Phản ứng thanh niên rất bình thản, bọn họ không nắm tay, chưa từng ôm, cũng chưa hôn môi, còn chưa làm cái gì, có thể khi tiến vào Lục Phỉ còn chưa hiểu rõ, có lẽ nên nói, do hắn nhất thời khó có thể tin được.
Lục Phỉ từng lên mạng tìm, người sau khi tỏ tình sẽ có biểu hiện như thế nào, tỉ như thấp thỏm, căng thẳng thẹn thùng vân vân và mây mây, thanh niên không dính một cái nào, nếu không phải trí nhớ hắn rất tốt thì hắn sẽ nghi ngờ lời tỏ tình hôm đó nghe được chỉ là ảo giác thôi.
Sau khi Hoàng Đan nghiêm túc tự hỏi thì nói,“Không có.”
Lục Phỉ ném chén đũa xuống, xoa xoa trán,“Xem như tôi ăn no rửng mỡ đi.”
Hoàng Đan nói,“Anh còn chưa ăn.”
Mắt lạnh Lục Phỉ đảo qua,“Tôi ăn không khí và khói dầu no rồi.”
Hoàng Đan,“……”
Cậu gắp một đũa nấm mèo xào thịt bỏ vào trong miệng, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười,“Đây là lần đầu tiên em xào đồ ăn ngon, anh nếm thử y.”
Lục Phỉ nhìn mà sửng sốt, nửa ngày không công nhận,“Tôi no rồi.”
Giọng nói Hoàng Đan mơ hồ, kéo tay người đàn ông một cái,“Đừng làm loạn nữa, mau ngồi xuống ăn cơm.”
Giọng điệu này, làm thế nào cũng nghe ra cưng chiều ở bên trong, cho dù mở từng chữ một ra, cái loại ý vị đó cũng không biến mất.
Lục Phỉ lại ngẩn ngơ, hắn kéo ra ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa gắp nấm mèo xào thịt, cho rằng ăn ngon thế nào, kết quả chính là chín hết, lượng dầu muối đều dừng ở mức độ bình thường, chỉ có hai chữ, tàm tạm.
Vốn tưởng nói hai câu đó để đả kích thanh niên, kéo cái đuôi đang vểnh lên trời của cậu xuống, nhưng Lục Phỉ nhìn dáng vẻ khóe môi cong của cậu, không nói ra khỏi miệng được.
Hoàng Đan nếm hai món ăn một canh khác, cậu thốt ra,“Tài nấu ăn của anh vẫn tốt như vậy.”
Lục Phỉ thất thần, không nghe rõ,“Cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Em nói, tài nấu ăn của anh rất tốt.”
Lục Phỉ ăn một ngụm đồ ăn,“Tốt hơn em.”
Hoàng Đan đồng ý gật gật đầu, không có một chút không phục nào, trong giọng nói còn mang theo ý cười,“Ừ, tốt hơn em.”
Lục Phỉ giương mắt mạnh, hắn nhìn không thấu được thanh niên, loại cảm giác này chưa bao giờ có.
Hoàng Đan nói không nhiều, khi ăn cơm lại càng ít, cậu không muốn tìm đề tài, chỉ cúi đầu gắp đồ ăn ăn, nhai chậm nuốt kỹ, không cho phép ai bước chân vào thế giới nhỏ này của cậu.
Lục Phỉ nhận ra, hắn cũng không vội vàng tìm không thoải mái cho mình.
Vượt qua một bữa cơm im lặng, Hoàng Đan không ăn dĩa nấm mèo xào thịt, cậu không thích ăn đồ ăn mình xào, không có hương vị hạnh phúc, Lục Phỉ cắn răng ăn hết.
Lục Phỉ lấy khăn giấy chùi miệng, mí mắt không nâng hỏi,“Em nhìn cái gì?”
Một tay Hoàng Đan chống cằm,“Nhìn anh.”
Động tác chùi miệng Lục Phỉ hơi ngừng, gần như không thể nhìn ra,“Nhìn ra được cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Tay anh thô ráp, lòng bàn tay có vết chai, trên tai trái có một nốt ruồi đen, trên cằm có râu, buổi sáng đi ra ngoài chưa cạo, nhìn cũng rất đâm tay, trên mặt có một cục mụn nhỏ, mới mọc, chắc do nóng quá.”
Khăn giấy khóe môi Lục Phỉ run rẩy, khi hắn buông khăn giấy xuống đã khôi phục như thường, không chút để ý mở miệng,“Chỉ mấy cái này thôi hử?”
Hoàng Đan nói tạm thời chỉ có mấy cái này,“ Bên trong tủ lạnh có đậu xanh, để em nấu canh đậu xanh cho anh uống, có thể hạ hỏa.”
Lông mi Lục Phỉ thoáng nhướn, canh đậu xanh? Canh ba ba cũng vô dụng.
Hoàng Đan nói,“Đừng nặn cục mụn đó, nếu không sẽ bị viêm, nếu khó chịu, em có thể thoa một chút kem đánh răng lên cho anh.”
Lục Phỉ nhíu mày nhìn cậu một cái,“Em cách xa tôi ra một chút, thì tôi sẽ không có chuyện gì nữa.”
Hoàng Đan nói,“À.”
Cậu thu dọn bát đũa đến nhà bếp, không nói thêm một chữ.
Lục Phỉ bóp trán, lúc nào thằng nhóc đó đã có ý định ăn hắn? Nghĩ không ra, cũng không thể tìm ra được dấu vết.
Bất thình lình, Lục Phỉ nhớ tới một câu thanh niên từng nói, cậu nói họ cùng một loại người, không phải thích đồng giới, cũng không phải thích khác phái, cũng nhớ tới một câu khác của thanh niên.
Thanh niên nói bản thân không phải yêu người cùng giới, rồi nói thích hắn.
Vừa không lưu ý, tay Lục Phỉ đụng trúng cạnh bàn, hắn đau đến sắc mặt chợt thay đổi, dây thần kinh chợt kéo thẳng, trong cổ họng cũng phát ra tiếng ăn đau.
Hoàng Đan từ trong nhà bếp đi ra,“Em xem xem.”
Không biết sao thế này, Lục Phỉ không nhúc nhích, để thanh niên bắt lấy tay bị đụng trúng của hắn, nhẹ nhàng thổi thổi,“Thổi thổi sẽ không đau nữa.”
Mặt Lục Phỉ như bị đốt một cái, hắn từ trong lỗ mũi phát ra một âm,“Bộ em thổi tiên khí à?”
Hoàng Đan nói,“Em nhìn thấy chị Chu làm vậy với bé Bảo Bảo nhà chị ấy.”
Mắt Lục Phỉ trầm xuống, hắn tức giận muốn bóp mặt thanh niên,“Qúy Thời Ngọc, em có ý muốn tôi tiêu hóa không tốt có đúng không hả?”
Hoàng Đan nói,“Em phân tán lực chú ý anh đó, có phải không đau như lúc nãy không?”
Lục Phỉ ngạc nhiên, đúng là không đau như vậy nữa.
Hoàng Đan kéo tay người đàn ông đến miệng mình, lúc này không phải thổi, mà dán môi lên, đầu lưỡi liếm liếm.
Lục Phỉ chỉ cảm thấy tay bị liếm đầu tiên là âm ấm, sau đó là lạnh lạnh, hắn như là bị thứ gì đâm một cái, lập tức lấy tay ra, mặt đầy nghi ngờ,“Miệng đây dầu.”
Hoàng Đan nói,“Em đã lau rồi.”
Sắc mặt Lục Phỉ không tốt,“Vậy cũng còn.”
Hoàng Đan phát hiện bên tai người đàn ông đỏ lên, cậu lắc đầu, vẫn làm như cũ.
Khi Lục Phỉ đi ra, Chu Xuân Liên đối diện cũng trùng hợp đi ra, hai người đối mặt, người trước nhìn như không thấy, người sau như có suy nghĩ.
Chu Xuân Liên để túi rác ở cửa, chị ta thò đầu nhìn, hỏi thanh niên đang quét rác trong phòng khách,“Tiểu Quý, cậu và vị trên lầu, hai người……”
Hoàng Đan nói,“Tụi em là bạn thôi.”
Hình như Chu Xuân Liên cũng không kỳ quái, chị ta cười cười,“Cậu đối xử với mọi người ôn hòa, sẽ không ít bạn bè đâu.”
Hoàng Đan nói,“Chị Chu, bé Bảo Bảo ngủ rồi sao?”
Chu Xuân Liên nói không ngủ, chị ta thở dài,“Trên mặt đứa trẻ bị nổi mẩn ngứa, uống thuốc không thấy tốt lên, suốt cả đêm hôm qua tôi cũng ngủ miếng nào.”
Hoàng Đan nói,“Đó là bình thường, không cần lo lắng quá.”
Chu Xuân Liên ừ một tiếng.
Hoàng Đan thử hỏi,“Chị Chu, em có thể đi xem bé Bảo Bảo không?”
Chu Xuân Liên rõ ràng do dự một chút mới lên tiếng trả lời nói được.
Hoàng Đan cầm chìa khóa khóa cửa.
Chu Xuân Liên ở phía sau cậu nói,“Cậu chú ý một chút là đúng rồi, hiện tại rất loạn, nói xảy chuyện là xảy ra chuyện.”
Hoàng Đan nói,“Lần trước ăn trộm vào nhà em nên phải để ý một chút.”
Chu Xuân Liên than thở,“Tôi với anh Lý cậu thương lượng nên chuyển nhà hay không, nhà ở không dễ tìm, chuyển nhà cũng rất phiền phức, anh ta không thời gian, tôi thì không có sức lực, chỉ có thể đợi đứa trẻ lớn một chút mới tính.”
Hoàng Đan cùng Chu Xuân Liên vào nhà,“Phá được vụ án, bắt được hung thủ, sẽ không có chuyện gì nữa đâu.”
Chu Xuân Liên nói,“Cảnh sát vẫn đang điều tra, cái gì cũng không điều tra ra, vụ án lão Trương còn chưa phá xong, tôi thấy hết năm có thể cũng không phá xong.”
Hoàng Đan quay đầu nhìn chị ta,“Nói vậy cũng không chính xác, có lẽ sẽ bỗng nhiên có manh mối cũng không chừng.”
“Chỉ mong là vậy.”
Chu Xuân Liên mua cho đứa nhỏ giường trẻ sơ sinh, nhưng chị ta không để đứa trẻ ngủ bên trong, mà đặt ở trên giường lớn, dựa vào chị ta ngủ.
Đứa trẻ nằm ở trên giường, bọc tã giấy, cánh tay trắng béo quơ quơ, chân ngắn nhỏ thỉnh thoảng ngừng một chút, trong miệng còn ngậm núm vú, nó vừa bú sữa mẹ, tinh thần rất tốt.
Chu Xuân Liên kéo chăn trên giường lên.
Trong phòng không mở điều hòa, Hoàng Đan nhìn thấy chị ta làm như vậy, nói,“Không nóng ư?”
Chu Xuân Liên nói,“Sẽ không nóng.”
Hoàng Đan sớm phát hiện, Chu Xuân Liên rất cố chấp trong chuyện chăm sóc đứa nhỏ, là không nghe lời khuyên, chị ta cho rằng mình đúng, chính là đúng, dù cho tất cả mọi người có nói chị ta, đó cũng là sai, chị ta sẽ không sửa.
Trừ bác sĩ.
Chu Xuân Liên rất tin lời bác sĩ nói, không nghi ngờ gì cả, chị ta rất coi trọng đứa trẻ, với mức độ đó, rất không bình thường.
Đan không nói nữa, cậu đứng ở bên giường, nhìn bé con lộ ra một nụ cười, bé con cũng nhếch miệng với cậu, cười rộ lên càng giống Lý Thuận.
“Chị Chu, bé Bảo Bảo nhìn em cười kìa.”
Chu Xuân Liên nở nụ cười, bên trong vẻ mặt tràn đầy tình thương của người mẹ,“Nó thích cậu đó.”
Hoàng Đan không đưa tay đụng bé con, cậu cũng không đến quá gần, biết Chu Xuân Liên rất phản cảm.
Bé con trên giường rất nhỏ, có lẽ chỉ dài đến một đầu ngón tay Hoàng Đan, thoạt nhìn rất yếu ớt, Chu Xuân Liên có kêu cậu ôm nó, cậu cũng không dám ôm, sợ dùng sức mạnh, khiến bé con bị thương.
Chu Xuân Liên bỗng nhiên nói,“Tiểu Quý, tôi nghe nói cậu thân thiết với gia đình hộ 502.”
Hoàng Đan nói,“Ừ, em trò chuyện với anh ta rất được, nên thường đến chỗ anh ta chơi.”
Chu Xuân Liên cầm trống bỏi lắc một chút, đùa với con của mình,“Cậu sớm tìm được công việc một chút, như vậy có thể bận rộn lên, bận rộn một ít thì tốt rồi.”
Hoàng Đan không có thẳng lưng, đứng góc độ này nhìn phụ nữ trung niên,“Chị Chu, có phải chị có gì muốn nói với em không? Nếu có, chị có thể nói thẳng.”
Chu Xuân Liên nói,“Cũng không có gì muốn nói.”
Hoàng Đan vẫn nghe được thâm ý trong câu nói trước đó của phụ nữ trung niên, hi vọng cậu đừng lui tới với Vương Chí.
Không bao lâu, Hoàng Đan đứng ở cửa hộ 502.
Bình thường mỗi lần cậu đến đây, cửa đều mở ra, bên trong truyền ra tiếng vang Vương Chí gõ bàn phím, xen lẫn mấy giai điệu của những ca khúc đang thịnh hành, lần này cửa lại đóng chặt, có chút kỳ quái.
Hoàng Đan xem xem thùng giấy trong lối đi, cậu nghiêng người gõ cửa.
Một lát sau, Vương Chí mới mở cửa ra, hơi thở rất gấp gáp, còn có mồ hôi trên mặt,“Qúy Thời Ngọc, sao cậu lại tới đây? Chỗ này tôi mới xuống một nhóm hàng, đang bận rộn sắp xếp lại đây này.”
Hoàng Đan đi vào, thấy hàng hóa đặt ở cửa phòng đóng, cửa đã khóa lại.
Cậu nheo mắt, có người chuyển hàng chuyển đến một nửa, rồi đột nhiên khóa cửa lại sao?
Vương Chí rửa mặt trong buồng vệ sinh rồi đi ra, trên mặt trên cổ đều là nước, mùi xà phòng rất đậm,“Cậu chờ chút, tôi đi cắt dưa hấu, là hắc mỹ nhân, một trái rất lớn, mới mua lúc sáng.”
Hoàng Đan nói,“Buổi sáng anh đi ra ngoài hử?”
Giọng nói Vương Chí từ trong nhà bếp truyền đến,“Đúng vậy, đi ra ngoài mua hoa quả và đồ ăn.”
Tầm mắt Hoàng Đan không ngừng quét,“Vương Chí, bạn gái cũ của bạn anh có đến không?”
Vương Chí cầm hai miếng dưa hấu đi ra, cho Hoàng Đan một miếng, “Việc này tôi đã quên, vậy mà cậu còn nhớ ư?”
Hoàng Đan nhận dưa hấu,“Tôi tò mò cô gái có thể làm bạn với người yêu cũ là người thế nào thôi.”
Vương Chí phi phi mấy hạt dưa hấu vào trong giỏ rác,“Giống một dạng với chúng ta, cũng có hai mắt, một cái miệng, một cái mũi.”
Cậu ta ngẩng đầu nói,“Vị cách vách kia ăn cơm trưa với cậu hả?”
Hoàng Đan nhìn Vương Chí.
Vương Chí trong miệng nhồi đầy dưa hấu, miệng lưỡi không rõ,“Đừng nhìn tôi như vậy, cậu cũng không ngẫm lại, tôi mở cửa ra, anh ta vừa về tới đã chạy xuống lầu gõ cửa, tôi có thể không biết sao? Hơn nữa tôi còn nghe cậu và anh ta nói chuyện.”
Hoàng Đan tiếp tục ăn dưa hấu, mặt không đỏ tâm không nhảy nói vớ vẫn,“Tôi giúp anh ấy một chuyện, anh ấy nói sẽ giới thiệu việc làm cho tôi.”
Vương Chí vội vàng hỏi, một dáng vẻ bát quái,“Giúp cái gì?”
Hoàng Đan nói,“Tôi đã đồng ý với anh ấy không nói với người khác rồi.”
Vương Chí trợn trắng mắt,“Thật không thú vị mà.”
Hoàng Đan ném vỏ dưa vào bên trong giỏ rác,“Buổi chiều tôi không có việc gì, cần tôi giúp đỡ không?”
Vương Chí lấy mắt kính xuống, cầm vạt áo lau tròng kính,“Hôm nay trong tiệm không kinh doanh, khi nào làm hoạt động sẽ đến tìm cậu.”
Hoàng Đan thuận miệng hỏi,“Hàng mới đến là gì vậy?”
Vương Chí nhìn về phía Hoàng Đan, vóc dáng cậu ta rất thấp, ngửa đầu lên,“Sao cậu lại hỏi, lại là tò mò sao? Qúy Thời Ngọc, sao tò mò của cậu còn nhiều hơn tôi nữa vậy, không phải tôi nói cậu, biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt gì đâu.”
Hoàng Đan nói,“Cũng đúng.”
Vương Chí lay lay, ném cho Hoàng Đan một tuýp thuốc,“Có hiệu quả liền sẹo, tôi thuận tiện mua cho cậu một tuýp.”
Hoàng Đan nhìn nhìn trong tay,“Bao nhiêu tiền?”
Vương Chí móc cổ cậu, kiễng chân lên, tư thế vẫn rất không được tự nhiên,“Có mấy đồng tiền, cậu cầm dùng đi, vốn đang đẹp trai, hiện tại lại như đầu heo.”
Hoàng Đan nói,“Cám ơn.”
Vương Chí vỗ vỗ bờ vai của cậu, rồi đến máy tính bận việc.
Một buổi chiều Hoàng Đan cũng chưa đi, cậu đến lúc ngủ trưa cũng không chợp mắt cái nào, mạnh mẽ chống đỡ câu được câu không nói chuyện phiếm với Vương Chí, trời sắp tối rồi mới trở về.
Lục Phỉ nói buổi tối bảy tám giờ trở về, hắn trở về trong khoảng thời gian đó, không có vượt qua thời gian.
Hoàng Đan cho lấy canh đậu xanh cho hắn,“Nghe Triệu Hiểu nói công ty anh tên MP, là viết tắt My princess, công chúa của tôi.”
Lục Phỉ uống ngụm canh, lấy từ bên trong tủ lạnh ra, vừa lạnh vừa ngọt, “Đúng.”
Hoàng Đan hỏi,“Công chúa của anh là ai?”
Sau khi cậu nghe Triệu Hiểu nói, cũng rất nghi hoặc, vốn dĩ ở mấy thế giới, trước khi người đàn ông gặp được cậu, trong lòng hoặc bên cạnh không có người, một khi gặp cậu, cũng chỉ có cậu.
Tại sao đến thế giới này, lọt đâu ra một công chúa thế này chứ?
Lục Phỉ nói,“Không biết.”
Hoàng Đan quan sát biểu cảm thay đổi của người đàn ông,“Anh vì người đó sáng lập công ty, tại sao không biết?”
Môi mỏng Lục Phỉ vừa mím, giọng điệu thanh niên khiến hắn không kiên nhẫn, trăm phần trăm tin tưởng đâu rồi? Bị chó ăn luôn rồi sao?“Không biết là không biết, Qúy Thời Ngọc, tôi không cần phải nói dối em.”
Hoàng Đan nói,“Phải không?”
Lục Phỉ không nói một lời uống xong canh đậu xanh, dập xong hết bực tức,’’ Năm đó khi tôi sáng lập công ty, trong đầu xuất hiện mấy chữ cái đó, tôi cảm thấy không tệ nên đăng kí dùng, mấy năm nay cũng chưa từng suy nghĩ đến, chỉ là một cái tên mà thôi.”
Hoàng Đan không nói.
Lục Phỉ nóng nảy lên, hai ngón tay hắn gập lại, gõ gõ trên mặt bàn,“Qúy Thời Ngọc, em lại làm sao nữa?”
Hoàng Đan nói,“Không có gì, em chỉ là đang ghen, đừng để ý đến em, qua một lát thì tốt thôi.”
Lục Phỉ,“……”
Bình luận