Ngày thường tuy rằng nói không ít câu thô tục,tạt nước bẩn, phun nước miếng,nhưng nếu là nhà ai xảy ra chuyện gì, đều sẽ cùng nhau đến giúp một tay.
Vừa nghe thôn trưởng thông báo trên loa phát thanh, mọi người liền buông toàn bộ việc đang làm trên tay xuống, bọn họ cùng đến phía trước phía sau thôn để tìm kiếm, khi không tìm thấy được người thì đành dừng lại. Suy cho cùng cũng đã trễ thế này,trong nhà mọi người đều là trên có người già dưới có con nít, còn phải chờ ăn cơm nữa.
Khi mọi người chuẩn bị ngừng lại không tìm kiếm nữa thì bỗng nhiên nghe được một tiếng thét to, tiếng thét đó rất bi thương, khiến da đầu người nghe tê dại, sợ hãi trong lòng.
Tất cả lập tức chạy đến nhà Vương Nguyệt Mai, nơi phát ra tiếng thét đó thì bị tình hình trong sân làm cho kinh sợ.
Tất cả mọi người đi tìm trong khoảng thời gian dài như thế, kêu đến khản cả giọng cũng không tìm được một người bị liệt, nên cũng đã có một chút suy đoán không tốt ở trong lòng, chỉ là chưa nói ra miệng mà thôi.
Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy Vương Nguyệt Mai ở dưới đất không nhúc nhích, vẫn không thể nói nên lời.
Thôn trưởng kêu to một tiếng, tất cả mọi người đều run cả người, sau đó thì thể hiện vẻ mặt phức tạp.
Đã từng là phong quang vô hạn, người theo đuổi trải rộng đến mười dặm tám thôn, bất kể người sống nào cũng muốn được xinh đẹp như Vương Nguyệt Mai đã chết này.
Chết trong một ngày bình thường thế này, có thể đó là dấu hiệu của một cái chết không rõ ràng.
Trừ Hoàng Đan và Lý Căn, không còn người nào khác biết, Vương Nguyệt Mai không phải chết dưới đất ở trong phòng, mà chết bên trong ổ gà vừa nhỏ vừa thối.
Hoàng Đan biết nguyên nhân Lý Căn che giấu, hắn không muốn mẹ mình sau khi chết còn bị người ta đem ra bàn tán.
Nếu để cho người khác biết, lan truyền ra bên ngoài, có vài người nhất định sẽ bình luận ở sau lưng, thổn thức thậm chí là trào phúng.
Nhìn xem, Vương Nguyệt Mai kia khi còn sống là một người chú trọng bề ngoài, quần áo nhiều thì không nói, cho dù là hai mươi tuổi, ba mươi tuổi, hay là năm mươi tuổi, trên đầu luôn cài hoa, hoa sơn chi, hoa kim ngân chẳng hạn, trang điểm nhìn rất xinh đẹp.
Bà ta lại càng kêu ngạo, cái này coi thường, cái kia cũng coi coi thường, một mặt theo đuổi hoàn mỹ, ngay cả con trai mình sinh ra cũng không thích, thiên vị đến người nào cũng nhìn ra được, ai mà nhịn không được khuyên hai câu thì sẽ bị châm chọc khiêu khích.
Đến lúc chết còn không phải cũng giống như súc sinh sao.
E là không chỉ có như vậy, những người đó còn sẽ một mình nhổ nước miếng vào chỗ ổ gà này, gà à, đó là có ý gì đây, đây không phải là chuyện rõ ràng sao?Thích hợp với chuyện cũ phong quang của Vương Nguyệt Mai quá rồi còn gì.
Cho nên Lý Căn sẽ không nói, hắn không thể nào khiến mẹ mình trở thành chuyện cười trên bàn trà của người ta được.
Hoàng Đan chỉ là nghĩ không ra,chuyện này là do ai làm.
Thời gian cậu tiếp xúc Vương Nguyệt Mai không lâu, đem mình và ký ức nguyên chủ kết hợp lại, bao gồm vài đoạn ngắn nghe được kia, có thể liên tưởng được, Vương Nguyệt Mai là một người như thế nào.
Đối với người khác hà khắc, đối với chính mình càng hà khắc hơn, không chấp nhận được bất cứ khuyết điểm nhỏ nhặt nào cả.
Hung thủ nhét thi thể Vương Nguyệt Mai nơi dơ bẩn như vậy, đó là một loại sỉ nhục lớn, dốc sức liều lĩnh đem bà ra bên ngoài, tự hào và kiêu ngạo cả đời đều bị cưỡng ép bao trùm lên đầy mùi hôi thối, vĩnh viễn sẽ đi theo bà ta.
Với tính cách Vương Nguyệt Mai, đến âm tào địa phủ cũng sẽ không ngẩng đầu lên nổi.
Chuyện này rốt cuộc có bao nhiêu căm hận, chán ghét và thù hận đây?
Hoàng Đan nhíu mi tâm, giữa ban ngày hôm nay, cậu còn cho rằng Vương Nguyệt Mai là tình nghi lớn nhất sát hại Lý Đại Quý, đã chuẩn điền đáp án lên trên hệ thống, trao tay kết quả nhiệm vụ.
Không nghĩ tới là bà ta sẽ chết.
Hoàng Đan cảm thấy bản thân mình đã bị một bàn tay vô hình nào đó đẩy vào trong ngõ cụt.
Có thể loại trừ giống với Hà Vĩ, loại bỏ nghi ngờ đối với Vương Nguyệt Mai hay không?
Hoàng Đan nhăn mi tâm xoắn vào cùng một chỗ.
Cậu nhìn thấy, nghe được đủ loại chuyện, nhưng đều nhắm ngay Vương Nguyệt Mai, cái chết hiện tại của bà ta quá mức bất ngờ, khiến cậu rơi vào hoàn cảnh rối loạn.
Từ Thượng Hà Trường chạy về Ngô Thúy Linh lảo đảo nhào vào bên cạnh Vương Nguyệt Mai, lớn tiếng khóc nức nở:”Mẹ…… Mẹ làm sao…… Tại sao có thể như vậy……”
Hoàng Đan lúc này mới phục hồi tinh thần.
Mắt nhìn người tình nghi thứ hai Ngô Thúy Linh,cậu buông xuống mí mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngô Thúy Linh khóc kịch liệt, nước mũi nước mắt rớt xuống toàn bộ, cô kinh hoảng luống cuống, có người kéo cô,cũng có người đến khuyên cái gì đó, trong sân bỗng chốc loạn thành một đoàn.
Trong sân tràn đầy cảm giác áp lực cùng bi thương.
Gà đều quay về ổ của chúng, chúng nó gôm vào cùng một nơi, vui vẻ mổ cánh, chỉ biết là người chiếm lấy ổ đã không còn trong đó nữa, lại không biết đó là một người chết.
Lý Căn phát ra tiếng quát to rồi không nói thêm một chữ nào.
Hắn quá yên tĩnh, làm cho người ta kinh sợ.
Hoàng Đan trở về nhà một chuyến, nhìn Trần Kim Hoa ngồi ở trên cửa nói:”Buổi tối con đến nhà anh ngủ.”
Trần Kim Hoa lau nước mắt:”Đi đi, con khuyên Lý Căn nhiều một chút, để nó nghĩ thoáng lại”
Hoàng Đan lấy ra trong vại một bầu nước, ngồi xổm trên đất đem đổ nước lên tay:”Mẹ, mẹ nói đây là có chuyện gì?Lúc giữa trưa con còn gặp bác Vương, bác ấy vẫn còn tốt lắm.”
Trần Kim Hoa thở dài:”Sinh mệnh vô thường, người ấy à, nói không còn thì có thể như vậy mà không còn.”
Trong giọng nói bà có nhiều oán trách:”Một hai người đều ở cùng bên người, thật không biết là nghĩ như thế nào, thân thể bác Vương con thế kia, không thể để người một mình như vậy mới đúng chứ!”
Hoàng Đan nói:”Chị Thúy Linh với anh đều có việc bận, họ cũng không biết bác Vương sẽ ra đi ngoài ý muốn như vậy.”
Trần Kim Hoa ngắt nước mũi xuống đất sau đó lấy đế giày chà sát, bà tùy ý chùi tay vào vạt áo hai cái:”Nếu hai đứa nó ở bên cạnh, có thêm một hay hai đôi mắt trông chừng thêm , hiện tại bác Vương của con làm sao lại gặp chuyện này?”
“Người đang sống tốt cứ như vậy mà chết đi, còn không biết là ai làm……” Bà ấn dạ dày thở, sắc mặt vô cùng không tốt:”Được rồi, không nói nữa.”
Hoàng Đan hỏi:”Mẹ, dạ dày mẹ lại đau?”
Trần Kim Hoa dựa vào khung cửa,”Tuổi lớn, căn bệnh nhỏ thôi, không có chuyện gì lớn cả, chậm một chút là được.”
Hoàng Đan nói:”Thuốc đâu?Mẹ để ở chỗ nào,con đi lấy cho mẹ.”
Sắc mặt Trần Kim Hoa vài phần cổ quái.
Hoàng Đan đoán được cái gì:”Đã uống hết?”
Trần Kim Hoa không nói chuyện.
Hoàng Đan đau đầu:”Mẹ, thuốc không còn,tại sao mẹ lại không nói cho con biết”
Trần Kim Hoa nói:”Thuốc đó rất mắc tiền, một túi nhỏ đã vài đồng tiền rồi, khó uống chết được còn không dùng được,mẹ thấy uống nhiều nước một chút, chú ý ăn uống là tốt lên thôi.”
Hoàng Đan thu hồi ánh mắt dò xét,Trần Kim Hoa đang chờ chết.
Cậu ấn mi tâm, ở tại chỗ đi qua đi lại:”Ngày mai con lên trấn mua thuốc cho mẹ.”
Trần Kim Hoa nói:”Con mua về mẹ cũng không uống.”
Hoàng Đan nói:”Vậy thì ném đi.”
Trần Kim Hoa tức giận nói:” Gan của con càng lúc càng lớn, bây giờ còn uy hiếp mẹ con!”
Hoàng Đan đem gáo đặt về trong vại nước:”Mẹ, thân thể là quan trọng nhất, mẹ nhìn xem bác Vương, nói đi là đi,anh đột nhiên không còn mẹ, con không muốn giống anh ấy đâu.”
Trần Kim Hoa vỗ vỗ trên áo choàng ngắn:”Con cũng đã trưởng thành rồi, tự bản thân mình có thể tự chăm sóc được.”
Hoàng Đan nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Trần Kim Hoa chống khung cửa đứng lên, xoay người đi vào nhà chính:”Trong nồi có đậu phộng nấu, con lấy một ít mang qua bên kia, buổi tối đói bụng thì ăn.”
Hoàng Đan đứng ở tại chỗ, nhìn thân hình người phụ nữ đi khấp khiễng, nheo mắt nói:”Mẹ, con biết bác Vương đi, trong lòng mẹ nhất định không dễ chịu, thế nhưng người chết không thể sống lại,mẹ đừng quá đau buồn.”
Bước chân Trần Kim Hoa dừng một chút, thở dài nói:”Mẹ hiểu được.”
Hoàng Đan bưng đậu phộng đến nhà Lý Căn, mọi người thôn trưởng đều đã trở về, heo trong chuồng đang đói bụng, nó dựa vào lực của cái đầu vây quanh tay vịn bằng gỗ, đánh tan bầu không khí trầm lặng.
Không biết dùng bao nhiêu sức lực, đều không ai phản ứng, đêm nay nhất định là nó phải để bụng đói đi ngủ.
Hoàng Đan đi vào phòng, để đậu phộng lên bàn, đưa một nắm cho người đàn ông:”Anh, ăn chút đậu phộng đi.”
Lý Căn hút thuốc không lên tiếng.
Tay Hoàng Đan mỏi, liền đổi qua tay khác,cậu ngồi ở bên giường, không biết làm thế nào, cho dù là đối mặt với núi bản vẽ chồng chất, lại nhiều lần thức đêm tăng ca, cũng chưa bao giờ bất lực đến vậy.
Trong phòng mùi khói thuốc nồng nặc đến nỗi, hít nhẹ vào cũng có thể bị sặc.
Lý Căn dụi tắt điếu thuốc, lấy que diêm, châm thêm một điếu, hắn không khóc, không lên tiếng, chỉ có thể dựa vào khói thuốc để áp chế lại tâm tình của mình
Hoàng Đan tự mình ăn đậu phộng nấu muối ở trong tay, sau đó đứng dậy đến phòng bếp.
Hai nồi lớn đều là lạnh băng,bên trong vại có gạo trắng, trên bếp lò vẫn còn xác đậu nành, trong rổ có khoai lang lá, còn có mấy củ còn nguyên lớp bùn là khoai tiểu hồng.
Bình thường do Ngô Thúy Linh nấu cơm, lúc này cô đã khóc đến ngất đi, cũng không thể nào làm cơm tối được nữa.
Sinh hoạt cuộc sống hằng ngày của Hoàng Đan vẫn là do quản gia xử lý, cậu sẽ không xào rau vì không thể phân biệt được nước tương hay dấm chua,khi xuyên đến thế giới này, mới biết như thế nào là nhóm lửa, học cũng được không ít thứ.
Đến chỗ bếp lửa nhìn, Hoàng Đan thấy có rất nhiều củi khô, còn có một rổ trúc đầy rơm, sau đó đi múc nước vo gạo, rửa sạch nồi nấu cháo.
Cậu ngồi bên bếp nhóm lửa:”Hệ thống tiên sinh, Vương Nguyệt Mai chết rồi.”
Hệ thống:”Tại hạ có đồng bộ tiến độ nhiệm vụ của Hoàng tiên sinh.”
Hoàng Đan nói:”Chuyện tôi và Lý Căn ở ruộng ngô, mi cũng biết?”
Hệ thống nói không biết:”Mắt nhìn đến cảnh có nội dung thân thiết nóng bỏng, đều sẽ được che chắn.”
Hoàng Đan thả lỏng, làm cái loại chuyện này, cậu vẫn rất hoảng sợ xấu hổ, không biết thế nào mới tốt, dựa theo con đường của vụ án giết người bình thường thì cái chết của Vương Nguyệt Mai đã thoát được tình nghi rồi sao? Nếu không hiện tại nhiệm vụ của cậu cũng sẽ không thể tiến hành tiếp tục được nữa, cũng không nhận được bất kỳ nhắc nhở nào của hệ thống cả.
“Hệ thống tiên sinh, lần này phương hướng của tôi đã sai lầm, hổ dữ không ăn thịt con, Vương Nguyệt Mai có thể chỉ là quá thiên vị đứa con lớn Lý Căn, cho rằng đó là điểm sáng nhất cuộc đời mình, đem toàn bộ hi vọng đặt lên đó, về phần con trai nhỏ Lý Đại Quý, cảm giác là bùn nhão không đắp lên tường được, toán mệnh nói anh ta khắc con trai lớn, cho nên Vương Nguyệt Mai càng thêm chán ghét con trai nhỏ, ngoài miệng còn nói, nếu con trai nhỏ chết thì tốt, thế nhưng không có nghĩa là bà ta sẽ giết con mình.”
“Có đôi khi, vài lời đó chỉ là thuận miệng nói thôi, sẽ không làm ra hành động,nếu thật sự đi làm,ngược lại sẽ không nói gì cả.”
Hoàng Đan cầm cặp gắp than khều củi lửa, cảm giác bản thân mình rất thất bại, cho tới bây giờ,trong đầu cậu vẫn còn lộn xộn, không rõ đầu mối, không biết sợi dây đầu mối ở nơi nào, chỉ có thể dựa vào cái chết từng người để loại trừ hung thủ.
[ Hoàng tiên sinh,người giám hộ gửi đến cho ngài “Yêu ôm một cái”, xin hỏi ngài đồng ý tiếp nhận không?]
“Không muốn.”
Hệ thống:”……”
Hoàng Đan nói,”Hệ thống tiên sinh, chúng ta không thân cũng chẳng quen, yêu với ôm đây là một cái loại hành vi không thích hợp.”
Hệ thống:”Là tại hạ đường đột.”
Hoàng Đan nói:”Nếu an ủi, khuyến khích và động viên tinh thần thì có thể đổi một cách khác.”
Hệ thống:”Tại hạ có thể miễn phí cho ngài một nhánh cúc hoa linh.”
“Cám ơn, giúp tôi để trong tủ con ruồi nha.”
Hoàng Đan nói:”Cúc hoa linh chính xác là một thứ tốt, tôi đã thử qua rồi, chỉ là, nếu hệ thống tiên sinh có thuốc giảm đau, hoặc là có thể làm dài thời gian tê liệt trong thần kinh đau đớn của tôi,thì tôi sẽ càng thích.”
Hệ thống:”Xin lỗi, tại hạ bất lực.”
Hoàng Đan nói:”Không sao.”
Cũng không có lựa chọn nào khác, cúc hoa linh cũng tốt, ít nhất có thể khiến cậu dù có đau đến cả người run rẩy, rơi nước mắt đầy mặt, chết đi sống lại, trong quá trình sống xong lại chết đi,cũng sẽ không bị máu chảy thành sông.
Nấu xong cháo, Hoàng Đan đến bên trong tủ lấy chén,múc hơn nửa bát cháo, lại gắp thêm dưa muối,bưng đến phòng Lý Căn.
Trên nửa đường,bước chân Hoàng Đan rẽ ngang, đến phòng Ngô Thúy Linh, đứng cửa kêu:”Chị Thúy Linh,em có nấu cháo,chị có ăn một ít không?”
Trong phòng truyền ra giọng nói Ngô Thúy Linh, mang theo tiếng nức nở rất nhỏ:”Không cần……”
Hoàng Đan nhướn mày.
Cách bài trừ đơn giản thô bạo nhất, Vương Nguyệt Mai và Hà Vĩ đều chết, còn lại chỉ có Ngô Thúy Linh, Trương Anh Hùng, Trần Kim Hoa, hung thủ là một trong ba người này.
Hoàng Đan không nói thêm nữa.
Khi cậu vào trong phòng, mùi khói so lúc rời đi càng đậm hơn,xông đến mắt đều không mở ra được.
Lý Căn còn dựa vào ở đầu giường vẫn là tư thế lúc nãy, hắn nửa khép mi mắt, cả khuôn mặt đều bị khói che lấp, vẻ bi thương từ bên trong khói thuốc xuyên thấu ra bên ngoài, làm cho lòng người sợ hãi.
Hoàng Đan thổi thổi cháo, đưa qua nói:”Anh, cẩn thận coi chừng nóng.”
Lý Căn đẩy bát ra trước mặt.
Bất ngờ không kịp chuẩn bị,tay Hoàng Đan run lên,cháo đổ một chút vào tay cậu.
Trong nháy mắt,cậu bị đau đến rơi lệ,cháo vẫn còn hơi nóng bốc lên bị đổ ra khắp nơi trên mặt chiếu.
Trong đầu Lý Căn như có cọng dây thun bị đứt phựt một cái, hắn nhanh chóng dụi tắt thuốc, kéo thanh niên ra sau bếp,lấy tay bị bỏng của đối phương ấn vào trong vại nước.
Hoàng Đan a một tiếng, cảm giác đau rát có chút dịu lại, lúc này đầu cậu đã đầy mồ hôi, nước mắt rơi đầy mặt.
Lý Căn dùng một tay còn lại lau nước mắt thanh niên, mím chặt môi.
Hoàng Đan nhìn thấy người đàn ông đi ra ngoài,rất nhanh trở lại,bóp nát một cây thuốc không biết tên ra nước, sau đó bôi lên trên vết đỏ trên cánh tay cậu:”Anh,anh đừng đau buồn.”
Tiếng Lý Căn khàn khàn:”Không được,anh làm không được.”
Hoàng Đan nói:”Tối nay bác gái phải làm thế nào?”
Lý Căn buông mắt:”Để ở nhà chính đi.”
Hoàng Đan thấy người đàn ông muốn rời đi thì kéo tay hắn lại, kết quả không lưu ý, dùng nhằm tay bị bỏng nên đau đến chết đi sống lại,cậu hít một hơi:”Anh, buổi tối em không về nhà.”
Lý Căn không nói gì.
Cây thuốc kia trị vết bỏng rất hiệu quả tay Hoàng Đan không nổi phồng rộp,cậu tự ăn hai bát cháo, đem nồi đi rửa, ngồi xổm bên trong sân suy nghĩ vấn đề.
Ngồi xổm đến chân tê, Hoàng Đan cũng không nghĩ ra đáp án chính xác, cậu đến nhà Trương Anh Hùng thì nhìn thấy đèn đều đã tắt hết.
Đã trễ thế này cũng không nên đánh thức người ta.
Hoàng Đan đi dạo trước cửa vài vòng mới trở về nhà Lý Căn.
Mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn,đêm nay là mười sáu, ánh trăng trên bầu trời vừa lớn vừa tròn,giống như có thể treo trên ngọn cây bất cứ lúc nào, từng cành cây ngọn cỏ trong thôn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Hoàng Đan không sợ ma.
Nhưng nghĩ đến Vương Nguyệt Mai bị nhét bên trong ổ gà, thân thể đều bị bẻ quặp lại, một mình cậu đi trong thôn nghe được mùi cỏ xanh nhẹ nhàng, mùi của đất, đến khi nghe đến mùi phân gà thì liền có cảm giác sợ hãi.
Sau lưng mơ hồ vang chút tiếng vang,trong nháy mắt Hoàng Đan quay đầu:”Ai ở phía sau?”
Không có chó, không có mèo, cái gì cũng không có.
Là gió sao.
Đêm hôm khuya khoắt, gió lớn như vậy sao,nếu là tiếng lá cây hay cỏ khô, hoặc cái gì khác, thì nhất định sẽ có tiếng vang.
Tim Hoàng Đan đập bịch bịch, cậu liếm khóe miệng khô của mình, không tự an ủi bản thân nhiều nữa,cậu nhanh chóng đi nhanh rời khỏi đó.
Buổi tối uống cháo, đi tiểu đêm nhiều lần là không thể tránh khỏ.
Hoàng Đan biết nhịn tiểu là không được, đối với bàng quang không tốt, thế nhưng tình huống đặc biệt, cậu muốn nhịn một lát,nhưng vẫn không thể làm được.
Vốn định kêu người đàn ông dẫn mình đi, Hoàng Đan lại không mở miệng ra được, cảm giác rất không thích hợp,buổi tối người vừa mới mất mẹ,đè nén mọi cảm xúc ở trong lòng một chút cũng không khóc tiếng nào.
Khi Hoàng Đan đi ra ngoài,khi bước ngang qua nhà chính,nhìn thấy thi thể Vương Nguyệt Mai đang được đặt trên tấm ván gỗ,trên người đắp mảnh vải để lộ ra cái đầu.
Cậu nuốt nước miếng xuống, kiên trì đi về phía trước,lúc đến ổ gà bên trong sân thì vô thức quay đầu lại nhìn.
Con gà rõ ràng đang mất ngủ phát ra tiếng xì xào,nhưng khi Hoàng Đan nghe thấy thì lông tơ trên người đều dựng thẳng lên,giống như một khắc sau đó cửa ổ gà sẽ bị đẩy ra thân thể vặn vẹo của Vương Nguyệt Mai từ bên trong bò ra ngoài.
Mẹ nó,mình làm gì tự mình dọa mình vậy?
Hoàng Đan hít sâu, bình thường không làm chuyện trái với lương tâm tối không sợ quỷ gõ cửa,cậu chẳng làm gì thẹn với lương tâm cả.
Nhà xí ở phía sau sân,khi Hoàng Đan đi tiểu nghe thấy tiếng phụ nữ khóc rất thương tâm là của Ngô Thúy Linh, xem ra đối phương cũng không ngủ.
Vương Nguyệt Mai chết, đau lòng thương tâm của Ngô Thúy Linh có vẻ kéo dài rất lâu
Theo lý, bản thân không có huyết thống với mẹ chồng, chồng cũng đã không còn ở đây, ngày thường còn đối với mình làm khó dễ đủ kiểu, châm chọc, ghét bỏ, cái gì cũng không hài lòng, cho dù là uống miếng nước cũng có thể lôi ra được tật xấu, không đến mức giống như mẹ ruột chết, cũng khó mà hiểu được?
Hay là nói,tâm tư của Ngô Thúy Linh quá mức mềm mại,cũng quá thiện lương rồi?
Hoàng Đan mặc quần lại, dựa vào chân tường nghe, nếu có thể biết được con của Ngô Thúy Linh không quá một tuổi chết như thế nào thì tốt rồi, nói không chừng đó là một manh mối mấu chốt.
Đáng tiếc Hoàng Đan thông qua ký ức nguyên chủ,hỏi thăm Trần Kim Hoa và Trương Anh Hùng cùng những người trong thôn đều có một câu trả lời hợp lý là đứa nhỏ chết ngoài ý muốn.
Chuyện khi đó người biết rất ít, cũng không truyền ra bên ngoài,có khả năng biết chân tướng chỉ có người nhà của đứa nhỏ thôi.
Nhưng mà, ngoài ý muốn cũng có nhiều loại,cũng có thể là do người làm.
Hoàng Đan gãi gãi cổ,ở nông thôn, nếu là nàng dâu sinh con trai,mẹ chồng không thích nàng dâu đó, cũng sẽ không đối tốt với cháu trai của mình.
Bởi vì có cách nói là gọi cách thay thân.
Như vậy suy luận tiếp tục, giả thiết cái chết của con trai và Lý Đại Quý có liên quan với nhau,với bản năng của một người mẹ Ngô Thúy Linh có động cơ giết người lớn nhất.
Hoàng Đan đá cặn đất một bên chân, nhiệm vụ của cậu là tra ra hung thủ sát hại Lý Đại Quý, về phần Vương Nguyệt Mai là ai giết,làm sao thiết kế che giấu được mọi người,đem thi thể nhét vào bên trong ổ gà,những cái này đều không nằm trong nhiệm vụ của cậu.
Tiếng khóc trong phòng ngừng một lát,sau đó lại tiếp tục,nhìn Ngô Thúy Linh thế kia, là đang khóc tang sớm cho Vương Nguyệt Mai
Hoàng Đan chà xát cánh tay, trở về thì gặp người đàn ông đang cầm bao thuốc Thất Hỉ, cậu liền giật lại vào tay mình:”Anh, đừng hút nữa.”
Đường cong cằm Lý Căn căng thẳng:”Đưa anh.”
Hoàng Đan nó:”Anh đã hút một đêm rồi, nếu hút nữa, cổ họng sẽ phế bỏ, ngày mai không thể nói chuyện được.”
Lý Căn giương mắt, màu mắt sắc bén:”Anh lặp lại lần nữa,đưa thuốc cho anh!”
Hoàng Đan nói:”Không đưa.”
Cánh tay dài của Lý Căn vung qua.
Hoàng Đan theo bản năng lấy tay che đầu lại.
Lý Căn hô hấp ngừng một chút, lệ khí và màu máu ở đáy mắt biến mất:”Đừng sợ, anh không phải muốn đánh em, Đông Thiên, nghe lời, đưa thuốc cho anh.”
Hoàng Đan nói:”Anh, anh đã đồng ý với em.”
Lý Căn nặng nề lấy tay lau mặt, tay hắn buông xuống, nắm chặt thành quyền rồi lại buông ra: “Đúng,anh từng nói về sau sẽ ít hút thuốc lại, nhưng hiện tại trong lòng anh rất khó chịu.”
Hoàng Đan lo lắng nhìn người đàn ông.
Đầu Lý Căn ngửa ra sau một ít đụng trên vách tường,:”Đừng lo lắng, anh không có việc gì, chỉ là khó chịu một chút, thật đó.”
Trong cổ họng hắn đè nén phát ra tiếng nghẹn ngào, đầu ngón tay phát run đôi chút, hốc mắt dần dần đỏ thẫm:”Anh không có mẹ, Đông Thiên à..anh không còn mẹ rồi.”
Hoàng Đan vỗ vỗ sau lưng người đàn ông,cậu chưa từng trải qua cảm giác khi người thân qua đời, không biết có mùi vị như thế nào cho nên cũng không có biện pháp trong thời gian ngắn nghĩ ra được ngôn ngữ thích hợp để xoa dịu người đàn ông đang đau thương này.
Nghĩ đến cũng xoa dịu không được, chỉ có thể dựa vào thời gian để chậm rãi tan đi.
Mặt Lý Căn chôn và trong cổ thanh niên.
Hoàng Đan cảm thấy có chất lỏng ấm áp chảy xuống làn da, một giọt hai giọt, càng ngày càng nhiều,trong lòng cậu có chút buồn bã:”Anh, anh đừng khóc.”
Lý Căn siết người trong lòng, cánh tay buộc chặt lần nữa, như là đang liều chết nhốt chặt một thứ còn lại duy nhất của chính mình, không thể để mất đi,bằng không hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Hoàng Đan không biết cười,không biết đó là cảm xúc gì,nhưng lại rất dễ dàng khóc,lại rất dễ dàng đau,dường như tình cảm của cậu có khác biệt rất lớn.
Nước mắt của hắn rơi xuống, lát sau tiếng khóc vang của người đàn ông bên tai dần được khắc chế lại.
Khi điều bất trắc xảy đến, người như tỉnh khỏi cơn mơ, trong đầu cái gì cũng không có, đợi đến kịp phản ứng rồi,bi thương đã như tảng đá lớn đè xuống ngực chỉ cần khóc lớn một trận, mới có thể trút hết ra ngoài.
Sau khi khóc xong, Lý Căn bình tĩnh lại một chút,cũng không đòi lại thuốc,mà ôm Hoàng Đan đi ngủ.
Không biết qua bao lâu, Hoàng Đan tỉnh lại, phát hiện người đàn ông không ở trên giường,cậu ngáp một cái, mang giày đi ra ngoài.
Trong nhà chính không có ánh sáng đèn dầu, ánh sáng mặt trăng theo cửa sổ tà tà chiếu vào bên trong, có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi dưới đất bên cạnh ván gỗ, ánh mắt nhìn thi thể trước mặt,nhìn thấy cảnh này có thể khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Hoàng Đan cất bước đến gần, nghe thấy được mùi thối,cậu xem Vương Nguyệt Mai một chút, trên đầu còn đeo mấy cây kim ngân hoa, trên mặt dính phân gà, không biết là do người bôi lên, hay khi bị nhét vào ổ gà không cẩn thận dính phải.
Một lúc sau, Lý Căn mở miệng:”Em nói, sẽ là ai đây?”
Hoàng Đan nói:”Không biết.”
Lý Căn nói:”Thôn tuy lớn nhưng người cũng không nhiều, nếu có người ngoài vào trong thôn, sẽ không ai không biết.”
Hắn tự mình nói:”Chỉ có thể là người trong thôn làm.”
“Sẽ là ai……”
Hoàng Đan nhăn mi tâm một cái,vẻ mặt người đàn ông lúc này rất đáng sợ, một khi biết là ai giết mẹ mình,chắc chắn sẽ đâm chết người đó,cậu mím môi:”Anh, báo án đi.”
Lý Căn xuy một tiếng nói,”Hai năm trước khi Đại Quý gặp chuyện không may, anh xin công ty xin nghỉ việc trở về gấp, mới biết được nó không phải trượt chân ngoài ý muốn, mà là bị đập vào gáy, sau đó rơi vào trong ao chết đuối.”
Hắn trào phúng cười nói:”Ngày đó anh liền đi báo án, bọn họ phái hai người đến đây hỏi tình hình, điều tra miệng vết thương của Đại Quý, sau đó nói là tính cách Đại Quý bình thường kiêu ngạo, kết thù kết oán với người ta, cho nên mới bị báo thù, sau cùng cũng không giải quyết được gì.”
Hoàng Đan nghe:”Anh không đi hỏi lại sao?”
“Hỏi chứ, làm sao mà không hỏi, sau khi anh về đi làm vẫn thường gọi điện thoại, cũng nhờ người nhìn, nhưng cũng không có tiến triển gì như cũ.
Lý Căn cười lạnh:”Năm trước có kết quả, nói là bản thân Đại Quý bị trượt chân té ngã, cái gáy đụng vào tảng đá xanh, khi nó đứng lên không chú ý rồi bất cẩn té vào trong ao, vụ án cứ như vậy mà kết thúc.”
Hoàng Đan,”……”
“Anh biết là bọn họ sợ phiền phức, nhưng thật sự cũng không vì vậy, mà có thể vô trách nhiệm như vậy được.”
Lý Căn nó:,”Ở nông thôn, người chết không phải chuyện nghiêm trọng,uống thuốc trừ sâu chết, ăn thuốc diệt chuột chết, thắt cổ, nhảy sông, bị giết, tự sát, mỗi năm đều có không thiếu,có cái chết chưa từng nghe qua nhưng so với nghe qua còn có thể nhiều hơn.”
Ánh mắt Hắn dời đi, dừng lại trên người Hoàng Đan:”Lòng người khó đoán, cho dù là vợ chồng nhiều năm ngủ chung một giường, cũng không biết rõ đối phương suy nghĩ cái gì, rất có thể trước mặt tươi cười sau lưng cho một đao, khiến đối phương chết luôn ở trong mộng.”
Hoàng Đan đòn nhận ánh mắt sắc bén của người đàn ông:”Anh, anh chỉ là đang nói một mặt tối thôi, mọi việc đều sẽ có nhiều mặt của nó.”
Lý Căn khẽ động khóe miệng:”Em nói đúng.”
Hoàng Đan trở lại đề tài vừa rồi,:”Nhưng mà chúng ta chỉ có thể báo án, không còn lựa chọn nào khác đâu.”
Cậu muốn mượn tay cảnh sát, giúp mình tìm ra một sợi dây manh mối chính xác, đem tất cả những đan xen lần lượt cởi bỏ, tìm ra được đáp án.
Lý Căn không trả lời, chỉ nói:”Em trở về ngủ đi,anh ngồi một lát.”
Hoàng Đan nói:”Em ở cùng anh.”
Bên trong móng tay Lý Căn vẫn còn dính bùn, khi sự việc xảy ra, hắn đang bên trong ruộng cày ruộng,rồi tự nhiên nhảy ra con cá chạch nên bắt bỏ vào trong sọt, còn nghĩ buổi tối sẽ kêu thanh niên đến cùng ăn cá trạch rán
Ông trời cứ thế mà đạp hắn một cái nằm thẳng xuống đất.
Sinh mệnh vô thường.
Đây là lần thứ năm Lý Căn cảm nhận được bốn chữ tàn nhẫn này.
Lần đầu tiên là lúc hắn còn rất nhỏ, cha đột tử ở trong phòng, lần thứ hai là em trai gặp chuyện không may, lần thứ ba là khi cái kiệu hoa trở lại, phát hiện cô gái tóc dài đã chết ở trong đó, lần thứ tư là khi gả vào được vài ngày, cô gái gầy nhỏ kia đã uống thuốc trừ sâu chết, còn đây là lần thứ năm.
Người thân đều từng người rời khỏi.
Hô hấp Lý Căn dồn dập, bên ngoài đều nói mạng của hắn cứng rắn nên khắc vợ.
Hắn khắc không chỉ là vợ mà ngay cả người bên cạnh.
Hoàng Đan nhận thấy được người đàn ông khác thường, vừa muốn nói chuyện thì tay đã bị nắm chặt,sức lực rất lớn.
Nhà chính có hai người sống, một người chết, trong giây lát thì tiến vào tình cảnh tĩnh mịch.
Thẳng đến khi Hoàng Đan phát ra tiếng đau, Lý Căn giảm bớt sức lực lại, nhưng tay vẫn không buông.
Hoàng Đan đau đến mặt tái nhợt,cậu tránh thoát không ra:”Anh,anh buông tay.”
Hơi thở Lý Căn hỗn loạn, tại sao lại như thế? Một mạng đang sống tốt như vậy, tại sao lại dễ dàng chết đi?
“Nghe nói người chết, khi quỷ sai chưa đến, hồn người chết sẽ ở lại nơi mà mình chết.”
Hoàng Đan nói:”Anh, bác gái đang nhìn chúng ta.”
Khi cậu nói xong,có cảm giác một luồng gió lạnh thổi đến.
Lý Căn không nói một tiếng.
Hoàng Đan chịu đựng cơn đau:”Anh Đại Quý đi, hiện tại bác gái cũng đi,chị Thúy Linh vẫn đang khóc,có thể là đang nhớ đến đứa trẻ.”
“Anh, đứa trẻ chết như thế nào vậy?”
Hoàng Đan cũng không ôm hi vọng lắm thì cậu nghe được tiếng người đàn ông nói:”Khi anh nghỉ đông trở về mới biết được đứa trẻ xảy ra chuyện,khi đó đã chôn rồi.”
“Nghe Đại Quý và mẹ nói là đứa trẻ ăn cái gì bị sặc, không sống nổi.”
Hoàng Đan:”A.”
Cậu đối với cách nói này nảy sinh ra một chút hoài nghi, nhưng không hỏi kỹ nữa, bởi vì cảm xúc hiện tại của Lý Căn cảm xúc rất sa sút, không thích hợp để trò chuyện tiếp.
Thời tiết lúc này có độ ấm cao,cửa nhà chính không đóng, sau nửa đêm có gió lớn đập vào cánh cửa vang lên bang bang.
Trên đầu Hoàng Đan đáp xuống một thứ,cậu mở to mắt nhìn thì mới thấy rõ được là tấm vải trắng dùng để che trên người Vương Nguyệt Mai.
“……”
Làm cái gì vậy? Vương Nguyệt Mai hận cậu cắt đứt hương khói của nhà họ Lý sao?
Hay là kêu cậu nói với Lý Căn tấm vải có vết đen?
Cũng không thể để xác chết vùng dậy được?
Hoàng Đan lấy vải trắng xuống,cậu nhìn nhìn, phát hiện không thể cho qua được liền đưa vải trắng vào trong lòng người đàn ông:”Anh,che lên cho bác gái đi, ban đêm lạnh lắm.”
Lý Căn gặp thanh niên đang run:”Em lạnh?”
Hoàng Đan nói:”Có chút.”
Lý Căn kêu Hoàng Đan vào trong phòng ngủ, Hoàng Đan chết sống không đi, ban đầu đúng là có ý ở lại, hiện tại thì không có, nhưng cậu lại sợ bản thân đang trên giường, khi quay người lại sẽ nhìn thấy Vương Nguyệt Mai đang đứng ở bên giường, như vậy thì không tốt lắm đâu.
Hoàng Đan cùng Lý Căn ngồi đến hừng đông.
Gà trống như thường lệ đánh thức bình minh, mặt trời lặng lẽ từ phía đông dâng lên,sẽ không bởi vì một sinh mệnh biến mất, mà có sự thay đổi nào.
Ngô Thúy Linh từ trong phòng bước ra,tối hôm qua cô khóc trong thời gian rất lâu, hai mắt sưng lên rất nhiều, khuôn mặt tiều tụy hẳn đi, trên người vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, hình như không hề về giường nằm nghỉ một chút nào.
“Anh cả, Đông Thiên, hai người điều ở nhà chính suốt đêm sao?”
Hoàng Đan ừ một tiếng, eo mỏi lưng đau.
Lý Căn ngồi trên ghế:”Thúy Linh,hôm qua sau khi anh đi,em đi đâu? Sao không ở nhà?”
Chuyện xảy ra đột ngột,trong lòng hắn vẫn chưa để ý để hỏi, tối hôm qua sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác trong lòng đã có đối tượng nghi ngờ, chỉ là khó mà có thể tin được.
Nghe được Lý Căn nói, Ngô Thúy Linh dừng động tác kẹp tóc lại:”Sau khi anh cả đi không được bao lâu thì mẹ nói muốn đi ngủ một lát”
“Anh cũng biết, khi mẹ ngủ không thể nghe tiếng động bên ngoài, cho nên em không ở trong nhà mà ra ruộng để tưới rau.”
Lý Căn trầm mặc không nói.
“Chẳng bao lâu thì Anh Hùng đến chỗ ruộng rau tìm em” Ngô Thúy Linh nói:”Tưới rau xong thì em đi đến nhà cậu ta.”
Lý Căn truy vấn:”Em đến nhà nó làm gì? Ai thấy được?”
Ngô Thúy Linh không dám tin ngẩng đầu:”Anh cả,anh nghi ngờ em?”
Mặt Lý Căn không chút thay đổi,”Trả lời anh.”
Môi Ngô Thúy Linh run rẩy:”Anh Hùng nói muốn sang năm đi học lại, nhờ em giảng đề toán giúp cậu ta.”
Giọng nói cô khô khốc:”Không ai nhìn thấy,bởi vì hôm qua bên Thượng Hà Trường có một nhà cưới vợ, buổi chiều mọi người đều sang bên đó xem náo nhiệt lấy bánh kẹo cưới.”
Lý Căn không mở miệng.
Hoàng Đan quan sát Ngô Thúy Linh, hi vọng có thể tìm ra được sơ hở trong lời nói của cô.
Không khí nhà chính nặng nề.
Sắc mặt Ngô Thúy Linh trắng bệch, thoạt nhìn yếu ớt không chịu nổi.
Lý Căn đột nhiên từ trên ghế đứng lên, đi nhanh ra ngoài, thẳng đến nhà Trương Anh Hùng.
Hoàng Đan đi qua bên cạnh Ngô Thúy Linh nói:”Chị Thúy Linh, không phải anh nhằm vào chị, anh ấy đối với ai cũng vậy, tối hôm qua cũng từng hỏi em rồi.”
Ngô Thúy Linh cười so với khóc còn khó coi hơn:”Em không cần an ủi chị,anh cả dù có nghi ngờ ai cũng sẽ không nghi ngờ em.”
Mí mắt Hoàng Đan nhảy lên.
Tầm mắt Ngô Thúy Linh đảo qua cổ tay của cậu.
Hoàng Đan nuốt nước miếng,cậu đã đem cái vòng xương rắn cất rồi, Ngô Thúy Linh không thể biết được.
“Em đi xem một chút.”
Nhà chính chỉ còn lại một mình Ngô Thúy Linh cô đi đến bên tấm ván gỗ ngồi xổm xuống:”Mẹ,mẹ thường xuyên nói đầu con bẩn, hiện tại nhìn mẹ còn bẩn hơn, nhất định là không dễ chịu rồi.”
Theo sau là một tiếng thở dài.
Trương Anh Hùng đang ăn điểm tâm, vẻ mặt không tập trung, tay cầm chiếc đũa có mấy lần thiếu chút đâm trúng vào lỗ mũi.
Cậu ta vừa quay đầu thì nhìn thấy Lý Căn vào cửa, đôi đũa liền rớt xuống bàn sau đó lại nhanh chóng cầm lên, tiếp tục ăn trứng vịt muối.
Lý Căn vào thẳng vấn đề.
Trương Anh Hùng ăn lòng đỏ trứng,giọng nói không rõ:”Lúc phát thanh vang lên,chị Thúy Linh đang giảng đề cho em.”
Lý Căn hỏi:”Ba mẹ cậu không ở nhà sao?”
Trương Anh Hùng nói:”Ba mẹ em đến nhà cô hai em rồi,chỉ có em và chị Thúy Linh thôi.”
Sắc mặt cậu ta chợt biến:”Anh, sao anh lại nghi ngờ chị Thúy Linh? Bình thường đến gà chị ấy còn không dám giết nữa là!”
Lý Căn nói:”Cậu còn biết rất rõ ràng nhỉ?”
Mắt Trương Anh Hùng trợn trắng:”Đây không phải là chuyện mọi người đều biết sao?”
Cậu ta nhìn phía sau Lý Căn:”Đúng không, Đông Thiên.”
Hoàng Đan nói:”Ừ.”
Trương Anh Hùng uống cháo, chân run lên, rõ ràng đã trầm tĩnh lại:”Anh,em biết bác gái gặp chuyện không may, anh rất đau lòng, nhưng anh cũng không thể làm càn như vậy.”
Lý Căn thản nhiên nói:”Vậy để người của sở cảnh sát xuống điều tra đi.”
Trương Anh Hùng nói:”Trên trấn có một đồn cảnh sát nhỏ nhưng vô dụng, không có được mấy người, đến một bàn mạt chược cũng không đủ, em nghe nói mười mấy năm trước có mấy vụ án mạng, cho đến bây bọn họ còn chưa phá được đâu.”
Lý Căn cau mày.
Trương Anh Hùng nói:”Em cảm thấy chuyện quan trọng trước mắt là để cho bác gái nhập thổ vi an đi.”
Lý Căn hỏi Hoàng Đan:”Em cảm thấy thế nào?”
Hoàng Đan liếc nhìn hắn một cái, lại liếc Trương Anh Hùng:”Bác gái chết không rõ ràng nên phải điều tra thật kỹ.”
Trương Anh Hùng than thở:”Cũng phải, không thể như vậy được rồi.”
Ánh mắt Lý Căn ý vị không rõ nhìn chằm chằm qua.
Trương Anh Hùng hình như không phát giác, giống như người bình thường không có việc gì đi vào bếp múc cháo.
Từ nhà Trương Anh Hùng đi ra, Lý Căn đột nhiên hỏi:”Mẹ em bình thường đều tới tìm mẹ anh nói chuyện phiếm, buổi chiều hôm qua sao không tới?”
Hoàng Đan nói:”Bà ở trong sân cắt ớt.”
Lý Căn lại hỏi:”Còn em?”
Hoàng Đan nghiêng đầu.
Lý Căn nói:”Anh không có nghi ngờ em.”
Hoàng Đan nói:”Em biết.”
Cậu nói chi tiết:”Ngày hôm qua khi ăn cơm trưa xong,em đi tìm anh rồi cùng với anh bắt cá chạch dưới ruộng, sau đó anh nói buổi trưa nắng gắt, bảo em tự mình đi về trước.”
“Lúc em về nhà, mẹ em đang cắt ớt trong sân,bà không cho em giúp đỡ vì vậy em mới về phòng ngủ một giấc,ngủ dậy thì đến bếp nấu nước.”
Bước chân Lý Căn dừng lại:”Em ngủ bao lâu?”
Hoàng Đan nói thời gian thể thời không rõ ràng,chắc là chỉ một lát thôi.
Lý Căn hỏi:”Mẹ em vẫn còn cắt ớt?”
Hoàng Đan nói:”Anh, thân thể mẹ em không khỏe, bước chân không lưu loát, đi đường cũng phải cố hết sức để đi.”
Cậu làm ra vẻ mẹ bị hoài nghi,phản ứng con trai nên có:”Em hiểu rõ tâm trạng của anh, thế nhưng hi vọng anh có thể tôn trọng mẹ em.”
Lý Căn trầm giọng nói:”Xin lỗi.”
Hoàng Đan nói:”Em trở về đây.”
Lý Căn đá một đá vào bên trên tường đất, hắn thở mạnh, đáy mắt cuồn cuộn căm hận và bi thương.
Hoàng Đan không đi xa, Lý Căn đuổi theo.
“Để anh xem tay của em có bớt sưng không?”
“không sao,cũng bình thường rồi.”
Lý Căn kéo tay cậu qua xem:”Đông Thiên, em đừng để trong lòng, hiện tại trong đầu anh đang rất loạn.”
Hoàng Đan nói:”Sẽ điều tra được thôi.”
Cậu thu hồi tay:”Đừng để người ta thấy.”
Lý Căn nói:”Em trở về đi, hôm nay đừng đến nhà anh, sẽ bận rộn lắm.”
Hoàng Đan nói cậu hiểu được.
Nông thôn chút chuyện lớn như cái rắm cũng đều sẽ bị thổi vào từng nhà, từ thôn này bay đến thôn khác.
Buổi sáng,thông gia nghe tin xách hai cân thịt đến.
Ngô Thúy Linh là con dâu, nhìn thấy người vào là thông gia, cô liền lớn tiếng khóc,xé rách cả cổ họng.
Đây chính là khóc tang.
Thông gia cũng cùng khóc hai tiếng, chỉ là lễ tiết.
Đến phía sau, Ngô Thúy Linh khóc đến thở hổn hển, nước mắt cũng chưa ngừng lại, cũng không biết trong lòng cô có bao nhiêu đau khổ, trông rất bi thương.
Sau khi đưa tiễn người thân,tiếng Ngô Thúy Linh khàn đến không còn nhận ra được giọng nói,cô đem thịt bỏ vào bếp sau đó cầm tiền lễ buổi sáng nhận được đến nhà chính.
“Anh cả, chỗ này có tổng cộng có hai trăm bảy mươi sáu đồng tiền.”
Lý Căn không liếc nhìn.
Ngô Thúy Linh nói:”Trời quá nóng rồi, ngày mai tiễn mẹ đi thôi,em nói với thôn trưởng tìm mấy người đến nâng quan tài.”
Lý Căn nói:”Tiền để ở chỗ em đi.”
Ngô Thúy Linh sửng sốt:”Để ở chỗ em? Anh cả, không phải anh đang thiếu tiền sao?”
Lý Căn nhấc mí mắt.
Ngô Thúy Linh vội nói:”Ý của em là tiền này là cho mẹ, mẹ không ở đây, theo lý là anh cả phải nhận.”
Lý Căn đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Thúy Linh có chút hoảng hốt nên đành để tiền đè dưới đáy vại.
Buổi chiều, Lý Căn đi đến đồn cảnh sát một chuyến.
Ngày hôm sau, đồn cảnh sát cử một người trẻ tuổi đến từ bên ngoài, tên là Lưu Đông Lai,anh ta vừa tốt nghiệp thì bị phân công về đây, trên người vẫn còn một chút tinh thần phấn chấn và nhiệt tình của tuổi trẻ, vẫn chưa bị lây nhiễm mùi thất bại cùng mục nát ở nơi đây.
Lưu Đông Lai xem sơ lượt phòng của Vương Nguyệt Mai không phát hiện dấu vết vùng vẫy, cũng không tìm được manh mối hữu dụng,có thể xác định là người quen gây án.
Anh ta hỏi qua một ít tình hình,dồn lực chú ý đặt trên người phụ nữ ở trong sân:”Người đó là?”
Lý Căn nói:”Vợ của em trai tôi.”
Lưu Đông Lai hỏi:”Em trai anh đâu?”
Lý Căn nói:”Đã chết hai năm trước.”
Lưu Đông Lai tháng trước mới vừa tới nên không nắm rõ được tình hình ở đây:”Chết như thế nào?”
Bên cạnh Hoàng Đan buông mắt, nghe Lý Căn lên tiếng nói về vụ án đã qua của Lý Đại Quý.
Vẻ mặt Lưu Đông Lai biến đổi:”Hồ đồ!”
Anh ta ở nhà chính đi qua đi lại, đối với việc đồng nghiệp kết án qua loa mà phẫn nộ, trước mắt phải điều tra rõ cái chết của Vương Nguyệt Mai:”Anh gọi em dâu anh đến đây.”
Lý Căn kêu đến Ngô Thúy Linh.
Lưu Đông Lai đánh giá người trước mắt từ trên xuống dưới,với khoảng cách gần có thể nhìn rõ được đồ ở trên người của người phụ nữ này so với người trong thôn rất khác nhau,lại cảm giác cho thấy cô đang lo sợ.
“Chồng cô hai năm trước đã chết, vì sao cô không tái giá, mà ở lại nhà họ Lý chăm sóc mẹ chồng?”
Ngô Thúy Linh nói:”Tôi gả vào nhà họ Lý thì chính là người của Lý gia.”
Lông mi Lưu Đông Lai thoáng nhướng:”Hôm trước mẹ chồng cô gặp chuyện không may, cô ở đâu?”
Ngô Thúy Linh vẫn trả lời như cũ, cô đến nhà Trương Anh Hùng để giảng đề,không có chứng cứ chứng minh.
Khi Lưu Đông Lai hỏi, Lý Căn và Hoàng Đan đều không lên tiếng, hai người trao đổi ánh mắt,từng người điều đang suy nghĩ chuyện của mình.
“Dẫn tôi đến phòng cô nhìn xem.”
Ngô Thúy Linh đẩy cửa ra.
Sau Lưu Đông Lai đi vào thì phát hiện phòng này không giống với căn phòng lớn của Lý Căn,được dọn dẹp ngược lại rất sạch sẽ.
Anh ta chỉ rương da màu hồng dưới gầm giường:”Bên trong đó là cái gì?”
Ngô Thúy Linh nói là một ít quần áo.
Lưu Đông Lai kêu cô mở ra.
Trên mặt Ngô Thúy Linh lộ ra vẻ kinh hoảng:”Bên trong này không có thứ gì khác.”
Cô như vậy càng rõ ràng là chột dạ.
Đừng nói Lưu Đông Lai,đến Hoàng Đan và Lý Căn đều nhìn ra.
Quần áo bên trong rương da bị cưỡng chế đổ ra, nhưng chỉ rơi ra một sổ tiết kiệm là của Vương Nguyệt Mai.
Phí tổn trong nhà đều do Vương Nguyệt Mai phụ trách quản lý, bà ta không thể nào đưa sổ tiết kiệm cho người khác, huống chi lại là Ngô Thúy Linh, đối với bà thì đó chỉ là người ngoài mà thôi.
Sổ tiết kiệm là mạng của Vương Nguyệt Mai, trừ phi miễn cưỡng cướp đi.
Lý Căn chợt nhìn về phía Ngô Thúy Linh.
Hoàng Đan cũng nhìn qua.
Chuyện này rất kỳ lạ, nếu sổ tiết kiệm thật sự là Ngô Thúy Linh lấy, tại sao sau khi Vương Nguyệt Mai chết cô không đem đến nơi khác giấu đi?
Nếu không phải cô lấy thì cô sợ chuyện gì?
Hay là nói, trong rương vốn có thứ gì khác?
Hoàng Đan nghĩ tới, Lý Căn cũng nghĩ giống vậy, có lẽ khi nãy chỉ là buột miệng nói ra.
Cho nên bọn họ cũng không có tỏ thái độ gì.
Ngô Thúy Linh không ngừng lắc đầu,cô bị sợ hãi rất lớn:”Tôi không biết tại sao thứ này lại ở đây.”
Sắc mặt Lý Căn khó coi:”Nơi này là phòng của cô, cô nói cô không biết sao?”
Thân thể Ngô Thúy Linh lay động:”Anh cả, anh phải tin em, cái này không phải là em trộm đâu.”
Cô muốn nắm cánh tay Lý Căn nhưng bị giật ra.
Tầm mắt Lưu Đông Lai nhìn quét qua trên người Ngô Thúy Linh và Lý Căn, như có suy nghĩ.
Anh ta làm theo trình tự muốn dẫn Ngô Thúy Linh quay về làm ghi chép.
Theo lý mà nói trong lòng không có quỷ, chuyện này đơn thuần chỉ là hỏi rồi trả lời, nhiều lắm thì là lở miệng nói linh tinh mà thôi.
Thế nhưng phản ứng của Ngô Thúy Linh rất kịch liệt, cô ở phía sau ra sức giẫy giụa, giống như đi một bước thì sẽ không về được nữa vậy.
Trên mặt Lý Căn không cảm xúc:”Thúy Linh,cô sợ cái gì?”
“Em…… Em không sợ……”Mặt Ngô Thúy Linh trắng bệch, nói năng lộn xộn:”Không phải em, anh cả, thật không phải em…… Không có, em không có giết mẹ……”
Lý Căn nhìn cô:”Vậy thì đi một chuyến thì có làm sao đâu?”
Thân thể Ngô Thúy Linh run lên,cô run rẩy một câu cũng không nói lên được.
Bình luận