Dark?

Chương 72: Không cần mặt mũi

Xem giới thiệu truyện Tôi Có Một Bí Mật
A+ A-
Mấy thiếu niên đều bị dẫn về cục cảnh sát lấy khẩu cung.

Thời điểm Hoàng Đan đi ra, Trần Thời đang ngồi trên bậc thang ở cửa, cậu đi qua, nhìn thấy đối phương đang kẹp điếu thuốc, ngón tay không mảnh khảnh như Hạ Duy, nhưng rất thon dài, khớp xương rõ ràng, nhìn như tay vẽ tranh nhưng lật qua nhìn lòng bàn tay thì lại là tay làm việc nhà nông.

Có lẽ nên nói như vầy, tay trời sinh cầm bút vẽ tranh, thế nhưng bởi vì hoàn cảnh gia đình, áp lực của cuộc sống,  không có tiền mua bút vẽ nên chỉ có thể cầm cái liềm hay cái cuốc lên trước mà thôi.

Hai người cũng không  nói chuyện.

Trần Thời khiếp sợ rất nhiều còn Hoàng Đan lại hoang mang.

Nếu Hạ Duy không phải tự sát mà do người khác giết, Hoàng Đan nhất định sẽ lần theo đường dây này, có thể cho rằng Lâm Mậu sẽ là người gặp chuyện không may tiếp theo, bởi vì bức tranh vẽ hai đầu người bọn họ đều không có mặt.

Đây là điểm duy nhất giống nhau.

Nhưng cảnh sát đã xác nhận, Hạ Duy tự sát, một đầu dây kia trống không, thoáng cái đã mất đi ý nghĩa.

Không đúng.

Mí mắt Hoàng Đan nhảy nhảy, bản thân cậu đang ở khu linh dị 120, Lục tiên sinh quản lý khu này cũng đã từng nói, nơi này quỷ nhiều hơn người, không thể dựa theo logic bình thường mà suy nghĩ được.

Giả thiết Hạ Duy chết có liên quan đến quỷ thì hoàn toàn có thể dễ dàng tạo dựng ra cảnh tượng cô ấy tự tử, không bị cảnh sát đoán được.

Dù sao ở một thời điểm đặc biệt nào đó, người cũng không đấu lại quỷ.

Tim Hoàng Đan đập nhanh một chút, trong phút chốc cậu khống chế không được muốn đến tìm chứng cớ để chứng minh giả thuyết trong lòng của mình.

Nếu thật sự là quỷ, đối phương giết người cũng sẽ có nguyên nhân, mỗi một chuyện ở trên đời này đều có nguyên nhân và kết quả ở bên trong.

Hoàng Đan bằng lòng tin điểm này, Hạ Duy chết không đơn giản như vậy, có lẽ là một tín hiệu, một bắt đầu nên cũng sẽ không như vậy mà kết thúc.

Hai mắt cậu trợn mắt mạnh, không phải……

Nguyên chủ thân thể Trương Thư Nhiên mới là đối tượng thứ nhất bị giết?

Bên tai đột nhiên có tiếng lạch cạch vang lên, Hoàng Đan trong chốc lát thu suy nghĩ lại, cậu buông mắt nhìn lại, thấy nam sinh đang đốt một điếu thuốc, không tiếng động hút lên.

Trần Thời nhận ra ánh mắt đỉnh đầu nhưng không có bất cứ phản ứng nào.

Hoàng Đan cái gì cũng không nói, chỉ ngồi xổm xuống, tầm mắt ngang bằng hắn, hô hấp hít khói thuốc.

Qua một hồi, Lâm Mậu và Thẩm Lương trước sau đi ra, sắc mặt bọn họ đều vô cùng kém, không hẹn mà cùng không nói một tiếng.

Bốn thiếu niên đều dùng im lặng để tiêu hóa chuyện xảy ra sáng sớm này, người đang tốt như thế, vậy mà lại lấy kéo đâm vào động mạch chủ ngay cổ của mình, để máu trong người chảy cạn hết, cảm thấy rất không chân thật.

Trần Thời đứng lên, giọng khàn khàn mở miệng,“Các cậu đi phòng vẽ tranh à?”

Thẩm Lương nói,“Tôi đến phòng vẽ tranh.”

Tinh thần Lâm Mậu hoảng hốt,“Tôi…… Tôi không có tâm trạng để vẽ tranh nên không đi đâu.”

Cậu ta quay đầu nhìn về phía Hoàng Đan, giọng điệu khẩn cầu nói,“Thư Nhiên, cậu về với tôi đi, trong đầu tôi đang rất lộn xộn nên cần có người trò chuyện với tôi.”

Hoàng Đan nói,“Được rồi, tôi về cùng cậu.”

Ánh mắt Trần Thời liếc xẹt qua thiếu niên, gần như không thể thấy được.

Hoàng Đan bắt giữ được tầm mắt kia nên trong nháy mắt ném lại nhưng người lại không quan tâm vì hắn đã đi rồi.

Bốn người đi đến hướng trạm xe bus, Lâm Mậu đằng trước đi tới đi lui rồi ngồi xổm xuống, nghẹn ngào nói,“Tiểu Duy chết rồi.”

Những lời này giống như một lưỡi dao sắt bén, chém một nhát vào trong bầu không khí áp lực này.

Lâm Mậu ngồi xổm trên mặt đất gào khóc, đầu tiên là bạn học kiêm bạn bè đột nhiên chết đi, sau đó bị dẫn lên xe cảnh sát trong ánh mắt khác thường người khác, vấn đề một thêm một, đảo lộn hoàn toàn cuộc sống thời trung học này, cả người cậu ta không hiểu như thế nào, lúc này cuối cùng đã bị phá vỡ, trong miệng chỉ nhai đi nhai lại vài chữ.

“Chết…… cô ấy chết ……”

Liếc mắt, dừng chân, người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, hiếu kỳ tại sao một nam sinh lại khóc thành như vậy, còn có ba người khác, sao cũng có một vẻ mặt đang muốn vội về chịu tang như thế?

Thẩm Lương kêu Lâm Mậu đứng lên, bao giờ ở trước mặt người khác gã cũng ngụy trang bề ngoài có văn hóa, hiện tại lại văng tục, bộ mặt âm u,“Lâm Mậu, cậu muốn khóc thì tự tìm chỗ nào trốn vào rồi khóc, đừng mẹ nó ở trên đường làm xấu hổ mất mặt như vậy.”

Lâm Mậu khóc dữ dội, toàn bộ thân thể đều đang rung động.

Trần Thời thấy Thẩm Lương lại muốn mắng cái gì, nhíu mày nói,“Được rồi, cậu nói mấy cái này có ích lợi gì, bây giờ Lâm Mậu hoàn toàn nghe không vào đâu.”

Giọng điệu Thẩm Lương lạnh lùng,“Vậy thì làm thế nào? Để cậu ta gào khóc như vậy à?”

Trần Thời hút thuốc, biểu cảm trên mặt giấu trong sương khói, chỉ có giọng nói xuyên ra, nghe không ra cảm xúc gì,“Bạn bè không còn ở đây, khó chịu là chuyện bình thường thôi.”

Mặt Thẩm Lương quay một chút,“Anh nói câu này là có ý gì, nói tôi là người không có tình cảm sao? Không để tâm đến cái chết của Hạ Duy hả? Tôi phải nên giống như Lâm Mậu, như một thằng ngu ngốc ngồi xổm ven đường khóc như thế sao?”

Miệng mũi Trần Thời phun thuốc,“Tôi cũng không nói như vậy.”

Thẩm Lương cười lạnh,“Dám nói không dám nhận à, Trần Thời, anh cũng không tốt lành gì đâu.”

Hoàng Đan lén lút nhìn nam sinh bên cạnh, thể trạng so với Thẩm Lương cường tráng hơn rất nhiều, cho dù là cãi nhau hay ra tay đánh nhau, đều sẽ không chịu thiệt, hơn nữa cậu cũng sẽ đứng về phía đối phương.

Trần Thời vẫn chưa tức giận, hắn gẩy gẩy khói bụi, bán đáp mí mắt xốc lên,“Không phải, Thẩm Lương, cậu muốn thế nào đây?”

Cứ như vậy có một chút thay đổi nhỏ, nhưng lại khiến cơ thịt trên mặt Thẩm Lương đều run rẩy, gã hít sâu, khôi phục đạo đức giả trước sau như một,“Hạ Duy đã chết, cảnh sát nói cô ấy tự sát, chứng minh cái gì? Chứng minh đây là do tự cô ấy lựa chọn, không ai ép cô ấy, càng không ai làm tổn thương cô ấy cái gì cả, lúc cô ấy ra đi rất vui vẻ, chúng ta cần gì phải nặng nề như vậy chứ?”

Đáy mắt Hoàng Đan lóe lóe, nói thật, lời nói từ trong miệng Thẩm Lương nói ra lại không có gì kỳ quái.

Con người Thẩm Lương này, không thích hợp để làm bạn bè.

Trần Thời không trả lời Thẩm Lương, hắn đem thuốc dập tắt rồi bỏ thùng rác, sau đó xoay người kéo Lâm Mậu,“Trở về thôi.”

Lâm Mậu vừa khóc vừa lầm bầm lầu bầu, nước mắt nước mũi đầy mặt.

Đi một đoạn đường, Hoàng Đan quay đầu nhìn lại, phát hiện Thẩm Lương không đi theo, bản thân đã rời đi.

Đến chỗ ở, cảm xúc Lâm Mậu tốt được một ít, cậu ta ngồi đầu giường nức nở,“Trần Thời, cảnh sát có hỏi anh chuyện trong nhà Tiểu Duy không?”

Trần Thời chơi đùa bật lửa,“Có.”

Lâm Mậu vừa nghe thì đứng lên,“Vậy anh nói thế nào? Anh biết nhà Tiểu Duy ở đâu, còn có ba mẹ cô ấy……”

Trần Thời đánh gãy cậu ta,“Không biết.”

Đôi mắt Lâm Mậu đỏ bừng trừng thật lớn, cậu ta há miệng, hơn nửa ngày mới phát ra tiếng nói,“Anh anh anh…… anh cũng không biết sao?”

“Không thể nào, anh là sư phụ của cô ấy, cô ấy còn thích anh, đối với anh nhất định sẽ không giấu diếm gì cả?”

Trần Thời lạch cạch ấn bật lửa, ngón tay xẹt qua đám lửa đó,“Không có gì là không thể cả, tôi thật sự không biết gì cả, có lẽ Thẩm Lương biết?”

Lâm Mậu quái dị lắc đầu,“Em đã hỏi cậu ta, anh và cậu ta, giống như em đều không biết chuyện nhà của Tiểu Duy.”

Trần Thời nói,“Thời gian các cậu quen biết nhau lâu hơn tôi, tôi nghĩ các cậu phải biết rõ chứ.”

Lâm Mậu nói một chút không rõ ràng,“Ba mẹ Tiểu Duy chưa từng xuất hiện ở trường học, trước mặt tụi em cô ấy cũng không nhắc đến chuyện nhà, càng không có chuyện mời tụi em về nhà cô ấy chơi.”

Trần Thời đậy nắp bật lửa lại,“Được rồi, tôi đi trước.”

Lâm Mậu gọi hắn lại,“Đi đâu? Chừng nào anh trở về? Tiểu Duy xảy ra chuyện, anh phải đưa tiễn cậu ấy con đường cuối chứ.”

Trần Thời ra đi bên ngoài,“Tôi đi nạp tiền điện thoại, gọi điện thoại về nhà xem có thể về trường học chậm hai ngày không.”

Khi hắn bước qua cửa, mắt nhìn thiếu niên dựa vào cửa,“Nhường một chút.”

Hoàng Đan không nhúc nhích,“Anh nói anh tới tham gia xướng lễ.”

Trần Thời nhất thời không nghe rõ,“Cái gì?”

Hoàng Đan nói,“Anh còn nói anh vì chuẩn bị tham gia lễ tang mà mang theo một bộ quần áo màu đen.”

Trần Thời nghe rõ, mặt hắn không chút thay đổi,“Cho nên?”

Hoàng Đan mím môi,“Tôi chỉ cảm thấy, anh từ thị trấn ngồi xe đến đây tham gia lễ tang, lại mang theo quần áo, rồi Hạ Duy chết, mấy việc này đều đúng lúc xảy ra, không phải sao?”

Trần Thời nhíu mày.

Lâm Mậu trong phòng nghe vậy, chịu không nổi kêu to,“Móa, cậu đang làm gì vậy, sao lại đột nhiên kỳ lạ như thế hả?”

Ở cửa hai người bốn mắt nhìn nhau, không khí rất không ổn.

Lâm Mậu vội vàng đi qua nói,“Trần Thời, xảy ra chuyện của Tiểu Duy, đầu óc Thư Nhiên cũng đang rối loạn, cậu ấy chỉ thuận miệng nói thôi, không có ý gì khác đâu.”

Trần Thời dùng sức kéo lấy cánh tay Hoàng Đan ra một chút, cũng không quay đầu lại đi xuống cầu thang.

Một chút đó khiến Hoàng Đan đụng vào trên cửa, cái gáy phát ra tiếng vang, đau đến cậu hít một hơi, nước mắt cứ vậy mà chảy xuống.

Lâm Mậu lắc đầu, tự mình kéo cuộn giấy vệ sinh đưa qua,“Tôi khóc xong đổi lại cậu khóc, aiiii, hai ta không hổ là bạn cùng phòng, bạn tốt.”

Hoàng Đan dựa vào khung cửa khóc,  tiếng Lâm Mậu vang lên bên tai, hai mắt cậu đẫm lệ mông lung nhìn lại, thấy đối phương nhìn không khí nói,“Tiểu Duy à, cậu cũng thấy rồi đó, tôi và Thư Nhiên đều rất yếu ớt, nếu cậu có chuyện gì còn chưa hoàn thành thì hãy đi tìm Thẩm Lương và Trần Thời, tính tình bọn họ tốt hơn chúng tôi rất nhiều, có thể giúp cậu hoàn thành được tâm nguyện của mình.”

“……”

Hoàng Đan nghĩ, người này tám phần không biết bản thân mình như vậy mới là kỳ dị nhất.

Lâm Mậu đi xem cái ly, chai nước, chỗ nào cũng không có nước, lúc này cũng không có tâm trạng đi đốt lửa lò, một mông cậu ta ngồi vào trên ghế, chống hai tay gãi tóc, móng tay gãi đến da đầu đều đau,“Thư Nhiên, cậu nói đáng trách hay không, chúng tôi vậy mà vẫn luôn không hỏi chuyện nhà của Tiểu Duy.”

Hoàng Đan khàn giọng mở miệng,“Tại sao lại không hỏi?”

Trong giọng nói Lâm Mậu có mơ màng,“Tôi cho là hỏi rồi, cũng biết rồi, không ngờ bản thân lại nhớ lầm, cái gì tôi cũng không biết.”

Hoàng Đan như có suy nghĩ.

Lâm Mậu nằm vào trên bàn, ngón tay chầm chậm vạch trên mặt bàn,“Tôi thật sự nghĩ mãi không ta, tại sao Tiểu Duy lại tự sát chứ, Thư Nhiên cậu nói xem cô ấy vì sao lại muốn tự sát? Không có lý do, chuyện này tôi càng nghĩ càng cảm thấy nổi da gà.”

“Ngày hôm qua trước khi tách ra còn vui vẻ như vậy, còn nói hôm nay phải dậy sớm để đi miếu Thành Hoàng mua quần áo, không hề có dấu hiệu nghĩ uẩn trong người, tự sát như thế, buổi tối đã xảy ra chuyện gì chứ? Có thể khiến cho một người tràn ngập mong chờ ngày mai lại buông bỏ ra đi như vậy?”

Cậu ta ngồi thẳng, nghiêng người nhìn mặt Hoàng Đan,“Tôi và Tiểu Duy học cùng một lớp, bình thường cô ấy rất thích chưng diện, lên lớp đều soi gương, tan học soi gương, ngay cả đi ở trên đường cũng thế, đều sẽ tìm chỗ để tự xem mình, một người như vậy, làm sao có thể làm bản thân mình ra ……”

Hoàng Đan biết câu sau chưa nói xong của Lâm Mậu là cái gì.

Nếu là một người thích chưng diện, cho dù là tự sát, cũng sẽ cố gắn hết sức làm cho mình đẹp, dễ nhìn một chút, mà khi chết tình trạng của Hạ Duy rất đẫm máu, cũng quá xấu xí, không phải loại mà người như vậy sẽ lựa chọn.

Đó là theo lối suy nghĩ suy luận bình thường.

Hoàng Đan hiện tại không nghĩ như vậy, cho nên cậu không cảm thấy kỳ quái.

Lâm Mậu lau mặt, giọng run nói,“Không được, đầu tôi đau quá, tôi muốn ngủ một lúc, Thư Nhiên, cậu đừng đi nha, ngàn vạn lần cậu đừng đi, nếu không tôi sẽ bị hù cho tiểu luôn đó.”

Hoàng Đan không nói gì.

quần áo Lâm Mậu đều không cởi, chỉ đá rơi giày rồi nằm vào trong chăn,“Thư Nhiên cậu đóng cửa sổ lại đi.”

Hoàng Đan hip hip mũi,“Đóng lại thì không khí không tốt.”

Lâm Mậu lộ nửa đầu con nhím,“Đó chỉ là ảnh hưởng tâm lý thôi, đóng lại đi, nếu không tôi cảm thấy có gió thổi vào, lạnh lẽo lắm.”

Hoàng Đan tâm nói, cậu mới là ảnh hưởng tâm lý đó.

Không biết có phải tư thế ngủ của Lâm Mậu không tốt hay không, tiếng ngáy đặc biệt lớn, có loại cảm giác hít thở không thông.

Hoàng Đan đi đến trước giường đem chăn trên người Lâm Mậu kéo xuống, phát hiện cậu ta đang nằm thẳng ngủ, hai tay cố định để trên ngực, đè nặng trái tim như vậy, khó trách sẽ hít thở không thông

“Lâm Mậu.”

Hoàng Đan kêu một tiếng, người ngủ không phản ứng, cậu lại kêu, âm lượng cũng cất cao vài phần, đối phương vẫn không tỉnh.

Khi Hoàng Đan chuẩn bị kêu tiếng thứ ba, cách vách truyền đến tiếng đàn guitar, cô gái mềm yếu trong nội tâm nam sinh viên đã chạy ra ngoài rồi , đang dùng guitar vén lên giai điệu thương tâm mùa xuân bi thương mùa thu.

Hoàng Đan lại đi xem, Lâm Mậu đã nghiêng thân mình, hô hấp thay đổi đều đều.

Cậu cầm đồng hồ báo thức bẩn trên bàn xem thời gian, gần mười giờ rưỡi, bên ngoài ánh nắng tươi đẹp, không lạnh không nóng, thời tiết rất thích hợp đi ra ngoài du ngoạn, nhưng chuyến đi miếu Thành Hoàng đã kết thúc theo cái chết của Hạ Duy rồi.

Nghĩ nghĩ, Hoàng Đan ở trong lòng hỏi thăm,“Lục tiên sinh, người chết khu này, sẽ đi về đâu?”

Hệ thống,“Đi đến chỗ nên đi.”

Hoàng Đan lại hỏi,“Vậy Hạ Duy sẽ đi đâu?”

Hệ thống,“Hoàng ký chủ.”

Hoàng Đan,“Tôi đây, Lục tiên sinh.”

Hệ thống,“Đã cho cậu đáp án, loại câu hỏi uổng công vô ích này sau này không cần hỏi nữa, cậu đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”

Hoàng Đan,“À.”

Cậu kéo ghế dựa ngồi xuống, tay đặt ở trên đùi,“Tôi còn có thể gặp lại Hạ Duy không? Tôi có vấn đề muốn hỏi cô ấy.”

Hệ thống,“Bây giờ cậu quay đầu lại đi.”

Hoàng Đan làm theo, cho rằng có thể nhìn thấy Hạ Duy mặt có dấu bàn tay máu hoặc là Hạ Duy không có da mặt, nhưng mà hai người đều không có,“Cô ấy không có ở phía sau tôi.”

Hệ thống,“Đúng rồi,cô ta không có.”

Hoàng Đan,“……”

Hệ thống,“Nơi này tuy là khu 120, quỷ nhiều hơn người nhưng không phải ai cũng có thể muốn thấy thì thấy, nếu không khu này sớm đã sụp đổ lâu rồi.”

Hoàng Đan nói,“Hiểu được, tạm biệt Lục tiên sinh.”

Cậu chống trán, cảm thấy nhiệm vụ lần này không thể trông cậy vào Lục tiên sinh được, đối phương nhất định sẽ không giúp mình, cũng may trong tủ con ruồi còn hàng tồn có không ít, chỉ thiếu đi chuyện cần quan tâm thôi.

Lâm Mậu vẫn ngủ, tiếng guitar cách vách vẫn duy trì liên tục không ngừng, từ ca dao đến rock, lại đến thịnh hành, sinh viên kia sẽ không yên tĩnh lại ngay đâu.

Thẩm Lương bên kia còn chưa trở về từ phòng vẽ tranh.

Hoàng Đan mở cửa đi ra ngoài, dọc theo đường đi vẫn hướng phía trước, bỏ phòng sinh viên phòng ở sau người, rẽ đứng đến cửa phòng Hạ Duy, lúc ấy cảnh sát dẫn mấy người họ đi, cửa vẫn mở, chắc sau đó mới khóa lên.

Khi Hoàng Đan muốn xoay người rời đi, cậu nghe được tiếng vang rất nhỏ từ trong cửa phát ra.

Hạ Duy trở về sao?

Yết hầu Hoàng Đan lên xuống vài cái, cậu đưa tay cầm tay nắm cửa, còn chưa đẩy cửa vào bên trong, cửa đã mở ra, mở cửa cho cậu không phải Hạ Duy, mà là người vốn nên rời đi, lại không ngờ xuất hiện ở trong phòng Trần Thời.

“Cậu ở trong này làm gì?”

“Anh không phải đi rồi sao?”

Hai người gần như cùng đồng thời mở miệng, đặt câu hỏi với đối phương trước tiên, tranh thủ tình hình có lợi cho mình, dù sao khi xuất hiện ở chổ này, cần phải có một giải thích hợp lý, nếu không thì sẽ cảm thấy trong lòng có quỷ.

Hoàng Đan trả lời trước: “Lâm Mậu còn ngủ, tôi không có chuyện gì làm nên đi ra ngoài một chút, kết quả không biết thế nào lại đi đến nơi này.”

Trần Thời ngoạm thuốc,“Phải không?”

Hoàng Đan nói,“Anh có chìa khóa cửa phòng Hạ Duy sao?”

Trần Thời híp mắt,“Sao nào, nghi ngờ tôi sao?”

Hoàng Đan nói không có,“Nghe nói Hạ Duy đối với anh có ý muốn khác, anh ở trong phòng cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ chịu đến gặp anh đó.”

Sắc mặt Trần Thời một hồi màu xanh lại một hồi màu đen,“Móa, thằng nhóc cậu ác độc thật.”

Hoàng Đan kỳ quái nhìn về phía nam sinh cao lớn,“Nếu anh sợ hãi như vậy, sao còn đến đây làm gì?”

Trần Thời kẹp điếu thuốc, phun ra một vòng hơi thuốc thật dài,“Nếu tôi nói, sau khi nạp điện thoại xong muốn đến tìm các cậu ăn cơm trưa, sau đó giống cậu vậy, không hiểu sao lại đi đến nơi này, cậu tin không?”

Hoàng Đan nói,“Tôi tin.”

Động tác hút thuốc Trần Thời chợt ngừng, loại tín nhiệm này không sao nói rõ được, nhưng mà lại không chán ghét, so với hành vi nhìn lén mông mình buổi tối hôm trước ở quán net thì thoải mái hơn một chút.

Khụ hai tiếng, Trần Thời trả lời cậu vấn đề trước đó,“Cửa không có khóa.”

Hoàng Đan sửng sốt, chẳng lẽ cảnh sát cảm thấy Hạ Duy tự sát nên không định giữ nguyên hiện trường vụ án sao?

Tầm mắt cậu kéo dài bên trong, hoàn toàn là tình cảnh khi Hạ Duy chết được phát hiện, trong tầm nhìn đều là màu của máu, trong không khí cũng có mùi máu, chỉ thiếu thi thể ở trên giường, hiện tại đang ở bên trong phòng giữ thi thể, chờ người nhà đến nhận.

“Còn không đi?”

Giọng nói bên tai kéo theo dây thần kinh trong đầu Hoàng Đan một chút, cậu nhìn thoáng tủ áo cuối giường.

Trần Thời thấy thiếu niên lướt qua mình đi đến chỗ tủ áo, hắn nhíu nhíu mày, bước chân đi theo.

Tủ áo được làm bằng gỗ, đặt ở cuối giường, vừa lúc để trong không gian, phía trước có tấm gương hình chữ nhật lớn, nằm ở trên giường cũng có thể nhìn thấy mặt mình trong gương.

Hoàng Đan đứng ở trước gương, cậu có thể tưởng tượng được, buổi tối mỗi ngày Hạ Duy đều ngồi ở đầu giường, tay cầm lược nhìn gương chải đầu, buổi sáng cũng vậy.

Trong gương có thêm một người,  đứng ở phía sau Hoàng Đan.

Hoàng Đan xuyên qua gương nhìn khuôn mặt kia, có nguy hiểm và chín chắn không phù hợp với tuổi tác,“Anh có mở tủ áo xem không?”

Mi mắt Trần Thời nâng nâng,“Không có.”

Tay Hoàng Đan còn chưa đụng tới cửa tủ áo đã bị một bàn tay lớn kéo lại, bên tai giọng lạnh lùng nghiêm nghị của nam sinh,“Cậu muốn làm gì?”

Cậu không giẫy ra,“Xem xem.”

Trần Thời châm biếm,“Bên trong này là quần áo con gái, cậu cũng muốn nhìn? Mặt cũng không muốn nữa rồi sao?”

Hoàng Đan nói,“Không có mặt mũi có thể sẽ chết, tôi không thể không muốn mặt được.”

Trần Thời hình như không nghe thấy,“Cậu nói cái gì?”

Hoàng Đan lắc đầu,“Không có gì.”

Cậu đột nhiên giẫy ra, ngay sau đó mở cửa tủ áo ra, Trần Thời không phòng được.

Có nữ sinh đi ra ngoài phải xinh đẹp, muốn thật đẹp thì phải thật đẹp, như một nữ thần, về nhà khóa cửa lại, muốn có bao nhiêu lôi thôi thì có bấy nhiêu lôi thôi, hoàn toàn không có cách nào nhìn được.

Hạ Duy chính là loại nữ sinh này.

Trong tủ quần áo có đủ loại kiểu dáng, gần như không có mẫu nào trùng lặp cả, có phải hàng hiệu hay không cũng không rõ, kiểu dáng đều rất đẹp, tất cả đều đặt bừa bãi lộn xộn cùng nhau, giống đống rác, bên trong có thể sẽ có một con gián chạy ra bất cứ lúc nào, hoặc là một con chuột, đương nhiên, cũng có thể đã chết rồi.

Chỉ có một bộ váy liền màu xám sẫm treo ở bên trong, khăn lụa được quấn quanh trên móc áo, thắt nơ con bướm, không chỉ như thế, phía dưới cũng có một đôi vớ màu đen, rõ ràng đã tỉ mỉ phối hợp cũng có thể mặc ngay lên trên người được.

Bộ váy ở bên trong một đống quần áo lộn xộn, bỗng nhiên có chút quỷ dị.

Hoàng Đan đoán được, đó là váy Hạ Duy muốn mặc.

Âm thanh đột nhiên vang lên, Hoàng Đan bị hù giật mình, cậu nhìn Trần Thời đóng cửa tủ áo, đó sau ra lệnh cậu đi ra ngoài.

Hoàng Đan vẫn không nhút nhích,“Anh không cảm thấy kỳ quái à?”

Cậu bình tĩnh quan sát nam sinh trước mặt, thân cao vững vàng cản trở, lúc nói chuyện khi không thể không ngửa đầu nhìn lên,“Hạ Duy đã chuẩn bị quần áo sẽ mặc hôm nay, cô ấy nôn nóng muốn đi miếu Thành Hoàng chơi, sao lại tự sát chứ? Cái này có quá nhiều mâu thuẫn rồi.”

Tay Trần Thời đút túi,“Trương Thư Nhiên, những lời này cậu đã nói với cảnh sát chưa?”

Hoàng Đan lắc đầu.

Trần Thời xuy một tiếng,“Sao không nói? Nếu cảm thấy kỳ quái thì phải nói với cảnh sát, để cho nhân viên chuyên nghiệp đến điều tra.”

Hoàng Đan nói,“Cảnh sát đã tra rồi.”

Trần Thời từ trên cao nhìn xuống,“Vậy cậu còn đòi cái gì nữa?”

“Tôi muốn Hạ Duy ra đi được rõ ràng một chút.”

Giọng Hoàng Đan thấp xuống,“Có nghe nói chưa? Nếu một người khi chết có oán hận, linh hồn sẽ ở lại nhân gian, nếu vẫn không tìm được công bằng cho mình thì bản thân sẽ tự ra tay báo thù, chờ đến khi báo được thù lớn, mới có thể đi chuyển thế đầu thai.”

Trần Thời nghe như nghe được chuyện cười,“Kéo cái trò đó ở đâu ra vậy.”

Hoàng Đan bỗng nhiên nhìn phía sau Trần Thời.

Phía sau lưng Trần Thời chợt lạnh lên, hắn cứng đờ quay đầu, cái gì cũng không thấy, giây tiếp theo quay đầu lại,“Mẹ kiếp, cậu cố ý đúng không?”

Hoàng Đan đưa tay ra chỉ,“Đó là ai?”

Trần Thời lại quay đầu, lúc này hắn mới phát hiện, thiếu niên nhìn bức tranh trên tường ở phía sau mình.

Trong gian phòng Hạ Duy dán rất nhiều tranh phác họa màu nước, có vẽ, cũng có tranh vẽ vật thực, phác hoạ không chỉ có tĩnh vật, tất cả đều có nhân vật, đa số đều là đầu người, riêng lẻ có nửa người, bức tranh toàn thân duy nhất được dán ở gần vị trí đầu giường.

Một mảng máu lớn phun trên tường, có một số bức vẽ cũng bị dính máu, hiện ra  có chút u ám, mà bức họa duy nhất vẽ toàn thân đó là một cô gái.

Đó là Hạ Duy.

Chính xác mà nói, không phải của Hạ Duy hiện tại mà là Hạ Duy trước đây, trông trẻ hơn, có thể là hình dáng lúc mười bốn mười lăm tuổi.

Hạ Duy trong tranh mặc một bộ váy, hai chân mang giày da, tóc dài cô ấy buông xuống đầu vai, trong lòng ôm một con thỏ tai dài, giống như công chúa nhỏ, nhưng mà giữa mặt cô ấy có một mảng máu nhỏ, rất giống dấu bàn tay áp lên, màu sắc đã không còn đỏ tươi nhưng lại vẫn có thể làm người ta sởn tóc gáy như trước.

Có thể do mặt Hạ Duy trong tranh rất nhỏ, đôi mắt lại vẽ rất lớn, thoạt nhìn rất không cân đối, giống như đang trừng người khác vậy.

Hoàng Đan nhớ tới ánh mắt trừng trần nhà khi chết của Hạ Duy.

Còn có váy Hạ Duy mặc trên người, cũng nhuộm thành màu đỏ, về phần món đồ chơi con thỏ tai dài, một bên trên lỗ tai có mấy mảng máu nhỏ, trước ngực cũng có.

Hoàng Đan theo bản năng di chuyển đến bên cạnh Trần Thời.

Hình như Trần Thời không phát hiện được động tác nhỏ của cậu, lực chú ý đều bị bức tranh hấp dẫn,“ Giấy tranh này đều bị ố vàng, Hạ Duy trong tranh nhìn non hơn một chút, không phải tuổi hiện tại của em ấy.”

Hoàng Đan nói,“Phía dưới góc bên trái có ngày.”

Đôi mắt Trần Thời híp lại, chính xác có,  nhưng mà đã mơ hồ, hoàn toàn nhìn không rõ ngày tháng năm nào.

Trong phòng bỗng nhiên biến thành im như tờ.

Hoàng Đan nhìn xung quanh, không cẩn thận đối mặt với cái gương, cậu nhìn thấy bức tranh Hạ Duy treo trên tường trước đó, sau nữa là mặt của cơ thể hiện tại, có có tái nhợt và đáng sợ.

Rõ ràng ngay cả chết cũng không sợ nhưng khi đứng ở nơi tràn ngập âm khí này, lại cứ không được tự nhiên như thường.

Trần Thời lấy hộp thuốc lá ra,“Một bức tranh mà thôi, không có cái gì lớn đâu chứ, trong nhà tôi dán đầy mấy bức tranh tôi vẽ, có tranh do thầy giáo làm mẫu, cũng có tranh do bạn học vẽ nữa, ít nhất có hơn mười bức.”

Hoàng Đan nói,“Nhưng mà khuôn mặt Hạ Duy trên tranh cũng có dấu tay máu đó.”

Trần Thời sửa chữa nói,“Bạn học Trương, cậu nhìn rõ đi, đó không phải dấu tay mà là máu tươi vẩy lên.”

Hoàng Đan nhìn thế nào cũng giống dấu tay.

Trần Thời lấy điếu thuốc từ trong hộp thuốc là, lấy hai ngón tay gõ hai cái lên hộp thuốc lá,“Ê, cậu có đi hay không?”

Tầm mắt Hoàng Đan còn trên bức tranh.

Trần Thời đi ra cửa, cũng không quay đầu lại,“Cậu tiếp tục ở trong này đi, khi nào mệt mỏi thì lên trên giường nằm ngủ một chút, tôi đảm bảo không ai dám đến quấy rầy cậu đâu.”

Hoàng Đan lập tức đuổi theo hắn.

Bước chân Trần Thời không ngừng, liếc xéo nhìn thiếu niên,“Không phải không đi sao?”

Hoàng Đan thẳng thắn nói,“Tôi có chút sợ.”

Trần Thời hừ một tiếng, khinh bỉ cười,“Thấy rồi.”

Cửa phòng đóng lại, mùi máu tươi bị nhốt bên trong, bao gồm bức tranh toàn thân của Hạ Duy.

Hoàng Đan nhìn trời xanh mây trắng, cảm giác sợ hãi đã tan biến, bụng cậu kêu lên, đói bụng,“Anh đi ăn cơm trưa sao?”

Trần Thời đi ở phía trước,“Là muốn đi, nhưng mà không muốn đi cùng cậu.”

Hoàng Đan nhìn bóng lưng dày rộng của nam sinh, khi đi nhanh đến cầu thang hỏi,“Anh không muốn tiếp xúc với tôi à?”

Trần Thời nói,“Tôi không thích nổi người nhìn chằm chằm mông mình, không dạy dỗ là  do cậu vẫn còn vị thành niên, tôi không muốn người khác nói tôi ức hiếp con nít.”

Hoàng Đan nghe thấy được mùi khói, hắn lại hút thuốc,“Tôi không nhìn chằm chằm mông anh.”

Trần Thời a cười,“Cậu không sợ mũi dài à.”

Hoàng Đan,“……”

Cậu và Trần Thời xuống cầu thang, xuyên qua cái ngõ nhỏ thật dài, vào một tiệm cơm nhỏ.

Bên kia, cảnh sát phái người đến trường học trong huyện, chủ nhiệm lớp và thầy cô giáo biết Hạ Duy tự sát, đều rất khiếp sợ, cô giáo đỏ mắt tại chổ, nói năm sau đã thi đại học, sao lại xảy ra chuyện này chứ.

Nhưng khi cảnh sát hỏi thăm tình hình trong nhà Hạ Duy, bọn họ đều nói không rõ ràng.

Chuyện này tuy rất đáng cười nhưng lại là sự thật.

Huyện này nổi tiếng là huyện nghèo khó, trong trường học không mở hội phụ huynh, hoàn cảnh gia đình học sinh không nằm trong phạm vi câu hỏi, Hạ Duy trong ấn tượng của thầy giáo và bạn học cùng lớp là ba chữ — kẻ có tiền.

Kỳ quái là, Hạ Duy có tiền như vậy, sao lại không rời khỏi huyện này đi đến trường ở địa phương khác để nhận giáo dục tốt hơn?

Bản thân Hạ Duy cũng không trả lời trực tiếp câu hỏi này.

Trong một lớp có mấy chục học sinh, thầy cô giáo không thể người người đều chú ý tới được, một người có thành tích ưu tú và cá nhân có đặc điểm nổi bật sẽ có lợi thế tương đối.

Hạ Duy thuộc về người sau.

Cho nên cô ấy chết đi đã dấy lên dư luận không nhỏ.

Cảnh sát không điều tra được gì họ muốn từ chỗ thầy cô giáo và chủ nhiệm lớp ở trong trường, họ bắt đầu từ hướng khác, đi đến kiểm tra địa chỉ người chết điền, phát hiện khu cư dân hoàn toàn không có địa chỉ số 37, phải mất một phen quanh co mới tìm được địa chỉ gia đình người chết, đó là cậu họ của cô ấy.

Vụ án này không phải án giết người, buổi sáng đã kết án, thi thể còn phòng xác nên cần nhanh chóng liên hệ với người nhà đến nhận xác.

Mà cái chết Hạ Duy, không ảnh hưởng gì lớn đến người trong phòng vẽ tranh.

Nam sinh cảm giác đáng tiếc,  cô gái đẹp như vậy lại không còn, mấy tháng kế tiếp sẽ nhàm chán không còn gì thú vị cả.

Nữ sinh chỉ cảm thấy bùi ngùi, các cô đều nhỏ giọng nghị luận, nói có một mình bản thân Hạ Duy, suy nghĩ mỗi ngày toàn đặt trên mặc quần áo trang điểm, có vẻ là người rất hưởng thụ cuộc sống, vậy mà lại có thể làm ra loại việc tự tử ngu ngốc này.

“Hạ Duy chết……”

Giọng Chu Kiều Kiều dừng mạnh lại, bình thường cô nói theo thói quen, lúc này lại nói như vậy, người khác xung quanh nghe thấy được cũng rất chịu không nổi mà ồn ào xôn xao cắt ngang cô.

“Kiều Kiều, Hạ Duy đã chết, xin cậu sau này đừng kêu tên cậu ta như vậy nữa, rất đáng sợ đó.”

“Đúng vậy, vừa rồi tôi còn rùng mình một cái.”

“Buổi tối không có vẽ phát thảo đúng không, tôi chuẩn bị kêu anh tôi tới đón tôi.”

Chu Kiều Kiều lau đi bụi bút chì dính trên ngón tay,“Chao ôi, chẳng phải tôi chỉ thuận miệng nói thôi sao, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Cô lộ ra biểu cảm buồn bực,“Sao Hạ Duy  lại tự sát chứ?”

“Chúng tôi cũng không phải cô ta, làm sao biết cô ta nghĩ thế nào chứ …… Đừng nói nữa, thầy đến rồi!”

Theo tiếng kêu của nữ sinh kia, mấy nữ sinh vừa rồi còn chụm đầu vào nhau hiện tại đều đã ngồi trước bàn vẽ của mình, nghiêm túc chăm chú vẽ tĩnh vật.

Hai người Thầy Trương và thầy Lưu đều đến, bọn họ chắc đã biết chuyện Hạ Duy, sắc mặt không thế nào tốt được.

Dù sao gặp chuyện không may cũng là học sinh trong phòng vẽ tranh.

Điều làm cho bọn họ cảm thấy may mắn, học sinh không phải chết vì bị giết, nếu không các phụ huynh mà biết thì họ lại lo lắng về vấn đề an toàn của con cái bọn họ.

Phòng vẽ tranh là cho học sinh học vẽ tranh dùng, không phải nhà trẻ, có phụ huynh không hiểu lý lẽ thật, cũng có một số giả vờ như không hiểu.

Thầy Trương và thầy Lưu chia nhau sửa tranh cho học sinh, đối với cái chết của Hạ Duy cũng không nói đến một chữ.

Tầm mười một giờ rưỡi, người trong phòng vẽ lục tục rời khỏi.

Chu Kiều Kiều cắn kẹo cứng hoa quả, cô ăn kẹo không giống với người khác, không ngậm trong miệng chờ hòa tan mà trực tiếp dùng răng cắn, rất thích loại cảm giác này.

Khi hai nữ sinh dọn dẹp tranh vẽ thảo luận về cái chết Hạ Duy, Chu Kiều Kiều đi lên và nói,“Tôi cũng hiểu, khó có thể tin được.”

“Kiều Kiều, ba cậu ăn muối nhiều hơn tụi mình ăn cơm, hay là thử hỏi bà cậu một chút đi?”

Ba Chu đang sửa ba lô lại cho con gái, ông nghe vậy liền nói,“Có thể là có áp lực gì đó.”

Chu Kiều Kiều bĩu môi,“Có mới lạ, Hạ Duy làm gì có áp lực nào, trong nhà có tiền như vậy, cuộc sống rất tốt, theo con thấy áp lực không khác mấy khi ba quản lý con mỗi ngày, quản lý cái này quản lý cái kia,quản lý đến tóc của con sắp rụng sạch rồi.”

Một nữ sinh nhịn không được trợn trắng mắt, cô chạm sợi tóc thưa thớt của mình,“Kiều Kiều cậu kéo nó xuống thử đi, tóc cậu dày đến mức đó rồi, cho là rụng một tháng trước đi thì vẫn còn nhiều hơn của tôi nè.”

“……”

Chu Kiều Kiều quay đầu,“Ba, tóc con dày như vậy sao?”

Ba Chu nói rất tốt.

Nữ sinh kia nói giỡn,“Kiều Kiều, trong mắt ba cậu, cậu là tiên hạ phàm nên làm sao cũng đẹp cả.”

Chu Kiều Kiều nói,“Ba cậu cũng vậy thôi.”

Nữ sinh bày ra biểu cảm mất mát,“Cái rắm, ba tôi chỉ biết hút thuốc uống rượu chơi mạt chược, hoàn toàn mặc kệ chết sống của tôi, ông ta còn không biết tôi học lớp mấy ở đâu nữa.”

Cô ta thở dài,“Kiều Kiều, ba cậu là một người ba tốt, thật hâm mộ cậu.”

Mấy nữ sinh khác đều nhìn bằng ánh mắt hâm mộ.

Chu Kiều Kiều có chút ngượng ngùng, cô nhỏ giọng phản bác,“Hâm mộ cái gì chứ, nếu các cậu đứng ở vị trí này của tôi thì sẽ không suy nghĩ vậy đâu.”

Hai nữ sinh cười cười nói nói đi ra , không nghe thấy câu nói kia.

Cho dù có nghe thấy được, cũng chỉ sẽ giống như Hạ Duy vậy, cảm thấy Chu Kiều Kiều có phúc mà không biết hưởng.

Chu Kiều Kiều không có người nói chuyện thì đi đến góc hẻo lánh xem xem Thẩm Lương, cất bước qua,“Buổi chiều Thư Nhiên có đến phòng vẽ tranh không?”

Thẩm Lương đang gẩy mấy vết bẩn trên cục tẩy,“Không biết.”

Chu Kiều Kiều nửa ngồi nghiêng đầu nhìn mặt gã.

Phản ứng Thẩm Lương rất lớn, gã ngay lập tức đứng bật dậy, động tác rất bất ngờ, thiếu chút nữa đã đụng ngã cả giá vẽ.

Chu Kiều Kiều nháy mắt mấy cái,“Cậu làm gì vậy?”

Thẩm Lương chầm chậm thở phì phò, hình như rất phản cảm người khác cách gần mình như vậy, sắc mặt gã chìm xuống, từ trong kẽ răng chen ra một câu,“Tôi phải hỏi cậu câu đó mới đúng!”

Chu Kiều Kiều rất vô tội,“Tôi không làm gì cả.”

Thẩm Lương trốn như trốn ôn dịch né tránh Chu Kiều Kiều,“Cách xa tôi một chút, tôi ngửi thấy mùi trên người cậu là lại cảm thấy buồn nôn rồi.”

Chu Kiều Kiều nâng lên cánh tay mình lên, ghé vào trong nách ngửi ngửi, ngửi bên này đến bên kia, cô ta nhíu mi,“Tôi không ngửi được mùi gì  hết, Thẩm Lương, tôi thấy mũi cậu có vấn đề rồi.”

Thẩm Lương nhặt cục tẩy trên mặt đất lên,“Lười nói chuyện với cậu.”

Chu Kiều Kiều không nói gì,“Thẩm Lương, tôi thật nghĩ không thông, người như cậu sao lại có bạn bè được vậy.”

Thẩm Lương ném cục tẩy trên ghế,“Không liên quan gì đến cậu, Chu Kiều Kiều, tâm trạng hôm nay của tôi không tốt, cậu đừng có mà tự đến tìm không thoải mái.”

Chu Kiều Kiều hừ một tiếng,“Tôi thấy tâm trạng cậu đang rất tốt mà.”

“Hạ Duy chết, Lâm Mậu không đến phòng vẽ tranh, Thư Nhiên cũng không có tới, mà cậu lại đến, vẽ một bức tĩnh vật, còn hoàn thành độ cao như vậy, chứng minh cậu rất bình tĩnh, một chút cũng không có việc gì, thật thiệt thòi cho cô ấy khi làm bạn cùng lớp của cậu.”

Thẩm Lương trừng liếc Chu Kiều Kiều.

Chu Kiều Kiều bị hù lui về phía sau một bước, nắm chặt đầu quyền nói,“Cậu muốn làm gì? Bị tôi nói trúng nên thẹn quá hóa giận sao?”

Thẩm Lương hít sâu một hơi, đem bút bỏ vào trong thùng dụng cụ, bước nhanh rời khỏi phòng vẽ tranh.

Chu Kiều Kiều cũng ra bên ngoài,“Ba, chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Ba Chu ở phía sau kêu,“Đợi một lát, ba dọn thùng dụng cụ của con một chút.”

Ông nhanh nhẹn thu dọn thùng dụng cụ, cầm lấy ba lô con gái đuổi theo, sợ qua chốc lát nữa lại không biết con gái sẽ chạy đến chỗ nào chơi.

Thời điểm này, đám sinh viên đều tan học như ong vỡ tổ chạy đến hướng căn tin trường học, người trong tiệm cơm cũng nhiều.

Hoàng Đan và Trần Thời ăn đồ ăn riêng của mình, tự trả tiền rồi tự đi con đường của mình.

Cửa tiệm cơm nhỏ không lớn, người bên ngoài muốn đi vào, người ở bên trong muốn đi ra, điều lấp kín ở chổ đó rồi.

Hoàng Đan nghiêng người nhường đường, bả vai bị đụng một chút, đụng cậu là người trung niên, thân thể rất to lớn nặng tầm 200 cân.

Người trung niên có lẽ đang đói lắm, cũng không nhìn đường, mạnh mẽ đâm đến, ông ta đụng vào với sức lực kinh người khiến nửa người Hoàng Đan đều cảm thấy tê rần.

Trần Thời nhìn thấy thiếu niên dùng một bàn tay đè bả vai lại, mặt đầy đau đớn, hắn nhíu mày,“Cậu làm cái gì đó?”

Có người muốn vào, nhìn Trần Thời kêu,’’Này, học sinh, cậu tránh ra một chút.”

Trần Thời mắng một tiếng,“Không nhìn thấy đường rộng à?”

Tính khí người nọ nóng nảy lên, hai người đi chung một bên một giữ chặt hắn ta,“Được rồi, so đo với học sinh làm gì, từng người chúng ta đi vào là không phải được rồi sao.”

Thì ra họ muốn sóng vai đi vào chung với nhau.

Trần Thời cúi đầu nhìn lại, hay thật, nhóc con này khóc lên rồi, không thể nào hiểu được.

Hoàng Đan cúi đầu đi ra ngoài, đứng ở ngoài cửa khóc.

Tầm mắt người qua đường đều nhìn trên người Trần Thời, tưởng hắn ức hiếp người đến khóc, thái dương hắn co lại, cái mặt còn đen hơn đáy nồi nữa.

“Cậu từ từ khóc, anh đây không có hứng thú ở chỗ này bị người ta xem như xem khỉ đâu.”

Trần Thời đi một đoạn đường thì trở về xem, thiếu niên còn ở tại chỗ, người ngồi xổm xuống, đè nén tiếng khóc, bả vai co lại, đáng thương giống như cọng cải thìa vậy

Hoàng Đan biết Trần Thời quay lại, cậu không ngẩng đầu, chờ trận đau đớn qua đi, sờ sờ trong túi, không tìm được giấy vệ sinh,“Anh có giấy không?”

Trần Thời đưa hai tờ giấy lấy từ tiệm ăn nhỏ.

Hoàng Đan lau lau nước mũi, người dễ chịu hơn nhiều.

Trần Thời chậc chậc hai tiếng,“Tôi sống hơn hai mươi năm, chưa từng thấy ai như cậu vậy, bị người ta đụng một chút thì ôm bả vai khóc, sao lại yếu ớt như vậy chứ?”

Mắt Hoàng Đan đỏ đỏ liếc hắn.

Trần Thời bị liếc nhìn liếc đến cả người không được tự nhiên,“Cậu……”

Người đã đi.

Huyệt thái dương Trần Thời nhảy nhảy.

Rời tiệm cơm nhỏ không bao nhiêu xa, trong lúc vô tình tầm mắt Hoàng Đan liếc động, giây tiếp theo cậu chạy ra giữa đường sau đó lại bị một bàn tay chụp lấy cánh tay, bên tai tiếng thở dốc nặng nhọc, kèm theo gào thét hung ác,“Cậu muốn chết hả!”

Cậu nói,“Tôi nhìn thấy Hạ Duy.”

Trần Thời dùng lực nắm vai thiếu niên qua, để cậu đối mặt với mình,“Ban ngày ban mặt, cậu quái gở cái gì vậy hả?”

Hoàng Đan nhìn bên kia,“Thật, ở……”

Giọng nói cậu dừng lại, tay nâng đến giữa không trung cũng cứng một chút, trên đường cái chỉ có mấy chiếc xe chạy tới chạy lui, ngay cả một người đi đường cũng không có.

Hơi thở Trần Thời hỗn loạn, ánh mắt đáng sợ,“Chỗ nào đâu, sao không nói? Chỉ cho tôi xem.”

Hoàng Đan buông mắt,“Tôi nhìn nhầm.”

Ngực Trần Thời lên xuống diện rộng, tay ấn vai thiếu niên bả vai phát run,“Cậu mẹ nó đúng là muốn chết rồi……”

Lúc này có một chiếc xe lái từ ngã tư bên trái qua đây, tốc độ rất nhanh, ngay sát vị trí của Hoàng Đan và Trần Thời đang đứng.

Trần Thời chóng mặt, hàm răng hắn run lên, trên mặt tái nhợt trên mặt xuất hiện mồ hôi lạnh, người cũng rất nhanh không được.

Hoàng Đan nhìn Trần Thời muốn đổ về phía trước nên ngay lập tức che ở phía trước để hắn ngã xuống trên người mình.

Tags: truyện Tôi Có Một Bí Mật online, Chương 72: Không cần mặt mũi. Truyện Tôi Có Một Bí Mật đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 72